Chương 1
Hàn Nhã Nhi
2024-03-22 00:40:58
"Cái tên quái vật này sao giờ này còn nằm ở đây lười biếng?, mau nhanh đi làm việc hôm nay có khách quý tới nếu còn chậm trễ lão gia sẽ trách phạt ngươi". Bà ta vừa nói vừa dùng tay đánh vào người cậu.
"Đừng đánh nữa, quản gia ta biết lỗi rồi ngài tha cho ta đi ta sẽ ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ": Cậu chỉ biết ôm đầu khóc miệng liên tục cầu xin.
"Ngươi nghĩ bản thân ngươi là thiếu gia cao quý hay sao? Ngươi chỉ là một đứa con hoang không danh không phận sinh ra thì khắc chết mẹ hèn gì bị cha ngươi ruồng bỏ".
Bà ta sử dụng những từ ngữ cay độc để sỉ nhục cậu, tay thì vẫn liên tục đánh vào mặt cậu một hồi lâu sau mới dừng lại.
"Ngươi nhanh chóng đi làm việc đi nếu còn để ta thấy ngươi lười biếng nữa thì đừng trách sao ta độc ác": Nói rồi bà ta quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một thiếu niên nằm dưới nền đất lạnh lẽo không ngừng run rảy.
Cậu tên là Thượng Ngọc con trai Thứ hai của Thượng Lục Nghĩa, cha cậu là đại công tước của đế quốc Lập Lan trên dưới cậu còn có một người anh và hai ngươi em, anh cả là Thượng Quân, em trai thứ ba tên là Thượng Lâm, em gái tên là Thượng Linh Nhi, khác với các anh em của mình đều có mẹ là người quý tộc mẹ của cậu chỉ là một nô lệ.
Khi cậu vừa sinh ra mẹ cậu vì khó sinh mà qua đời, chú cậu lúc đó đã nhận nuôi cậu nhưng vì gia cảnh nghèo khó không có đủ tiền nuôi cậu nên đã mang cậu đi nhận cha, mà cha cậu chính là đại công tước ông ta lúc đầu không chịu nhận cậu nhưng chú của cậu đã đi đồn khắp nơi là đại công tước đã cưỡng hi*p mẹ cậu khiến bà mang thai sau đó còn bỏ rơi cậu, đại công tước vì muốn bảo vệ thanh danh của của mình nên đã nhận nuôi cậu.
Mà cậu khi sinh ra đã có một vết bớt rất to ở trên mặt trông vô cùng xấu xí vì thế đại công tước vô cùng chán ghét người con này thế nên đã ném cậu cho một người hầu nuôi dưỡng cho dù có nhận cậu nhưng cũng không cho cậu danh phận.
Thượng Ngọc lê cơ thể đầy vết thương của mình đứng dậy đi làm việc.
* * *
Trước cổng phủ công tước một chiếc xa ngựa sang trọng dừng lại ở đấy, từ trên xe có hai người một nam một nữ bước xuống, hai người họ quàn áo sang trọng thần thái toát ra vẻ quý tộc.
Quản gia nhìn thấy hai người đó liên hớn hở chạy ra đón tiếp: "Thái tử điện hạ và công chúa điện hạ mới đi theo tôi lão giã đang chờ hai vị ở trong nhà".
"Được vậy nhờ bà dẫn đường".
Hai người bọn họ một người là Thái tử Hách Liên Dạ và nhị công chúa Hách Liên Tịch của đế quốc Lập Lan.
Bước vào trong phòng khách Hách Liên Dạ đã thấy cả nhà công tước đã có mặt đông đủ liền đi đến cười cười nói: "Chào công tước đại nhân và phu nhân hai vị khỏe chứ".
"Thần kính chào Thái tử điện hạ và công chúa điện hạ": Cả nhà công tước khi thấy Thái tử đã đến liền đứng dậy cung kính chào.
"Mới thái tử và công chúa ngồi".
"Ta và em gái hôm nay từ kinh thành đến đây để bàn chuyện hôn ước với nhà của đại công tước": Hách Liên Dạ vừa ngồi xuống đã nói thẳng vào vấn đề chính, gia tộc họ Thượng là thế lực mạnh nhất đất nước nắm giữ và kiểm soát toàn bộ binh sĩ, tiểu thư nhà họ năm nay đã mười sáu tuổi đã đến tuổi kén rể để củng có địa vị hắn phải cầu thân với gia tộc bọn họ.
"Ta cũng nghĩ như vậy, con gái ta đã đến tuổi kết hôn có rất nhiều người đến cầu hôn nhưng con bé không chịu, nó bảo chỉ muốn gả cho Hoàng Thái tử thôi lúc đó ta sợ con gái ta trèo cao không dám nói chuyện này với hoàng đế, nhưng nếu giờ Thái tử muốn lấy con bé thì quá tốt".
"Ta với Linh Nhi chơi với nhau từ nhỏ có tình cảm với nhau là chuyện thường tình, nay ta muốn lấy nàng ấy làm thái tử phi nếu công tước đã đồng ý ta sẽ về báo với phụ hoàng chọn ngày đẹp để đính hôn".
Thượng Linh Nhi ngôi ở bên cạnh cha mình nghe thấy lời vừa rồi của Hách Liên Dạ thì mặt đỏ như quả cà chua chín, cô rất vui vì người mình thích muốn lấy mình.
"Anh, em cũng muốn đính hôn với Thượng Quân": Hách Liên Tịch ôm lấy cánh tay của anh trai lắc qua lắc lại làm nũng.
"Công chúa nếu thích thần thì thần sẽ mang sính lễ đến cầu hôn": Thượng Quân dịu dàng nhìn Hách Liên Tịch rồi nói.
"Thật sao?"
"Thật".
"Hôm nay ta rất vui, nhớ đến gày xưa các con hay chơi trò kết hôn không ngờ bây giờ chuẩn bị cưới nhau thời gian trôi qua thật nhanh": Công tước phu nhân vui vẻ nói.
"Hay bây giờ chúng ta ra ngoài vườn uống trà đi ta đã chuẩn xong hết mọi thứ rồi": Thượng Lâm nói
"Đừng đánh nữa, quản gia ta biết lỗi rồi ngài tha cho ta đi ta sẽ ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ": Cậu chỉ biết ôm đầu khóc miệng liên tục cầu xin.
"Ngươi nghĩ bản thân ngươi là thiếu gia cao quý hay sao? Ngươi chỉ là một đứa con hoang không danh không phận sinh ra thì khắc chết mẹ hèn gì bị cha ngươi ruồng bỏ".
Bà ta sử dụng những từ ngữ cay độc để sỉ nhục cậu, tay thì vẫn liên tục đánh vào mặt cậu một hồi lâu sau mới dừng lại.
"Ngươi nhanh chóng đi làm việc đi nếu còn để ta thấy ngươi lười biếng nữa thì đừng trách sao ta độc ác": Nói rồi bà ta quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một thiếu niên nằm dưới nền đất lạnh lẽo không ngừng run rảy.
Cậu tên là Thượng Ngọc con trai Thứ hai của Thượng Lục Nghĩa, cha cậu là đại công tước của đế quốc Lập Lan trên dưới cậu còn có một người anh và hai ngươi em, anh cả là Thượng Quân, em trai thứ ba tên là Thượng Lâm, em gái tên là Thượng Linh Nhi, khác với các anh em của mình đều có mẹ là người quý tộc mẹ của cậu chỉ là một nô lệ.
Khi cậu vừa sinh ra mẹ cậu vì khó sinh mà qua đời, chú cậu lúc đó đã nhận nuôi cậu nhưng vì gia cảnh nghèo khó không có đủ tiền nuôi cậu nên đã mang cậu đi nhận cha, mà cha cậu chính là đại công tước ông ta lúc đầu không chịu nhận cậu nhưng chú của cậu đã đi đồn khắp nơi là đại công tước đã cưỡng hi*p mẹ cậu khiến bà mang thai sau đó còn bỏ rơi cậu, đại công tước vì muốn bảo vệ thanh danh của của mình nên đã nhận nuôi cậu.
Mà cậu khi sinh ra đã có một vết bớt rất to ở trên mặt trông vô cùng xấu xí vì thế đại công tước vô cùng chán ghét người con này thế nên đã ném cậu cho một người hầu nuôi dưỡng cho dù có nhận cậu nhưng cũng không cho cậu danh phận.
Thượng Ngọc lê cơ thể đầy vết thương của mình đứng dậy đi làm việc.
* * *
Trước cổng phủ công tước một chiếc xa ngựa sang trọng dừng lại ở đấy, từ trên xe có hai người một nam một nữ bước xuống, hai người họ quàn áo sang trọng thần thái toát ra vẻ quý tộc.
Quản gia nhìn thấy hai người đó liên hớn hở chạy ra đón tiếp: "Thái tử điện hạ và công chúa điện hạ mới đi theo tôi lão giã đang chờ hai vị ở trong nhà".
"Được vậy nhờ bà dẫn đường".
Hai người bọn họ một người là Thái tử Hách Liên Dạ và nhị công chúa Hách Liên Tịch của đế quốc Lập Lan.
Bước vào trong phòng khách Hách Liên Dạ đã thấy cả nhà công tước đã có mặt đông đủ liền đi đến cười cười nói: "Chào công tước đại nhân và phu nhân hai vị khỏe chứ".
"Thần kính chào Thái tử điện hạ và công chúa điện hạ": Cả nhà công tước khi thấy Thái tử đã đến liền đứng dậy cung kính chào.
"Mới thái tử và công chúa ngồi".
"Ta và em gái hôm nay từ kinh thành đến đây để bàn chuyện hôn ước với nhà của đại công tước": Hách Liên Dạ vừa ngồi xuống đã nói thẳng vào vấn đề chính, gia tộc họ Thượng là thế lực mạnh nhất đất nước nắm giữ và kiểm soát toàn bộ binh sĩ, tiểu thư nhà họ năm nay đã mười sáu tuổi đã đến tuổi kén rể để củng có địa vị hắn phải cầu thân với gia tộc bọn họ.
"Ta cũng nghĩ như vậy, con gái ta đã đến tuổi kết hôn có rất nhiều người đến cầu hôn nhưng con bé không chịu, nó bảo chỉ muốn gả cho Hoàng Thái tử thôi lúc đó ta sợ con gái ta trèo cao không dám nói chuyện này với hoàng đế, nhưng nếu giờ Thái tử muốn lấy con bé thì quá tốt".
"Ta với Linh Nhi chơi với nhau từ nhỏ có tình cảm với nhau là chuyện thường tình, nay ta muốn lấy nàng ấy làm thái tử phi nếu công tước đã đồng ý ta sẽ về báo với phụ hoàng chọn ngày đẹp để đính hôn".
Thượng Linh Nhi ngôi ở bên cạnh cha mình nghe thấy lời vừa rồi của Hách Liên Dạ thì mặt đỏ như quả cà chua chín, cô rất vui vì người mình thích muốn lấy mình.
"Anh, em cũng muốn đính hôn với Thượng Quân": Hách Liên Tịch ôm lấy cánh tay của anh trai lắc qua lắc lại làm nũng.
"Công chúa nếu thích thần thì thần sẽ mang sính lễ đến cầu hôn": Thượng Quân dịu dàng nhìn Hách Liên Tịch rồi nói.
"Thật sao?"
"Thật".
"Hôm nay ta rất vui, nhớ đến gày xưa các con hay chơi trò kết hôn không ngờ bây giờ chuẩn bị cưới nhau thời gian trôi qua thật nhanh": Công tước phu nhân vui vẻ nói.
"Hay bây giờ chúng ta ra ngoài vườn uống trà đi ta đã chuẩn xong hết mọi thứ rồi": Thượng Lâm nói
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro