Mục Tiêu Cuối C...
leminh
2024-11-21 07:57:43
Sau khi đi vào cổng thành, kiến trúc bên trong rất đa dạng, có nhà cao tầng hiện đại, cũng có các loại tiểu viện, đại viện kiểu phong kiến cổ xưa, đường phố dùng đá hoa cương lát thành, hai bên đường dựng đầy cột đèn chiếu sáng, để Trần Vũ tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trên đường phố người đến người đi, hơn nữa không phải chỉ có Nhân tộc, còn có rất nhiều Dị tộc hình thù kì dị.
Có nô lệ Tha La tộc da đỏ, thân lùn, người trưởng thành chỉ cao tới ngực thanh niên Nhân tộc, trên da hiện đầy văn lạc tự nhiên màu đen, nhìn giống như vô số con giun nhúc nhích, cực kỳ buồn nôn.
Bọn hắn bị trói gô trên đất, mình đầy vết roi, tu vi bị phong ấn, giống như súc vật buôn bán ở ven đường.
Cả đám đều cúi đầu, mặt không cảm xúc, nhưng sâu trong mắt lại tràn ngập cừu hận cùng oán độc.
Lại có Thú Nhân tộc nửa người nửa thú, lông lá mình đầy, khuôn mặt dữ tợn, thân thể cao tới bốn năm mét liên tục rao bán các loại khoáng thạch.
Có Bạch Thiên tộc thân hình giống người, nhưng làn da trắng bệch, mặt có bốn mắt, tai nhọn, lưỡi dài giống như ma treo cổ…
Có Tang Thụ tộc sinh ra bốn tay, khuôn mặt xanh xao, thân thể ốm yếu, lại mọc đầy lá dâu, trên lá lại bám đầy sâu tằm có mặt người, chuyên rao bán các loại tơ lụa…
Những Dị tộc này đều là tiểu tộc sinh sống ở trong lãnh thổ Nhân tộc, tộc đàn bọn hắn và Nhân tộc ký kết hiệp ước minh hữu, hàng năm sẽ dâng lên cung phụng, nên có thể tự do sinh hoạt ở trong phạm vi được Nhân tộc cho phép.
Trên đường phố nhiều nhất phải kể đến Hắc Nghĩ tộc, cả đám lưng cõng hàng hóa, có còn chở người chạy như bay trên đường phố, làm việc có thể nói cực kỳ chuyên cần.
Trần Vũ vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, thần sắc không khác gì hiếu kỳ bảo bảo.
Qua không bao lâu, mọi người đã đến trước doanh trướng của Lê lão tướng quân, bên này sớm đã nhận được tin tức, vì vậy trừ các tướng lĩnh đang ở cương vị, người còn lại đều tụ tập ở đây.
Lê lão tướng quân tên Lê Hoài Viễn, năm nay đã hơn 300 tuổi, tu vi Võ Tông đỉnh phong.
Võ Tông đều có thọ nguyên 500 tuổi, hơn 300 tuổi cũng chỉ ngoài trung niên mà thôi, nhưng Lê Hoài Viễn quanh năm ở chiến trường, trải qua vô số huyết chiến, nhiều lần nằm giữa lằn ranh sinh tử, dẫn đến sinh mệnh tiêu hao, để hắn nhìn giống như ông lão ngoài 70, khuôn mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc trắng, chỉ có đôi mắt là sáng ngời, ẩn chứa khí thế lực bạt sơn hà.
Trần Vũ cùng hai người Trần Cương đi vào doanh trướng, nhìn thấy Lê Hoài Viễn ngồi ở chủ vị, bị khí thế của hắn lay động, thần sắc không khỏi nghiêm túc, khom người thi lễ.
- Trần Vũ (Nguyễn Văn Toản, Trần Cương) bái kiến Lê tướng quân.
Đồng thời theo bản năng, hắn kích hoạt Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát những người ở đây.
Tính danh: Lê Hoài Viễn
Chức nghiệp: Võ giả
Tu vi: Võ Tông đỉnh phong
Điểm khí vận: 58
…
Mười mấy người, đều không ngoại lệ, chỉ là tu luyện giả bình thường, trong đó Lê Hoài Viễn khí vận cao nhất, đạt tới 58 điểm.
Lê Hoài Viễn nhìn Trần Vũ, trong mắt lấp lóe linh quang, thần sắc không vui không buồn, thanh âm uy nghiêm hỏi.
- Trần hiền chất, công việc thuận lợi chứ?
Thanh âm tuy gần lại xa, để người rất khó đoán được trong tâm hắn đang nghĩ cái gì.
Sự tình ở cổng thành, hắn tự nhiên sớm đã biết, nhưng không nhắc tới nửa chữ, chỉ hỏi công vụ.
Hắn và Trần Trọng Huân là người cùng thế hệ, tuy làm cấp dưới của đối phương, nhưng hắn là đại tướng biên cương, được Vực Hầu đích thân sắc phong, lại thêm uy vọng trong quân rất lớn, nể mặt Tỉnh Trưởng Trần Trọng Huân là chuyện phải làm, nhưng không cần quá khúm núm.
Nếu Trần Vũ giải thích sự tình quân lương hợp tình hợp lý, như vậy hắn sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, dù sao chỉ là một Đại đội trưởng, lại thích liếm đít nịnh bợ, giết liền giết.
Nhưng nếu không có giải thích hợp lý, vậy hắn chỉ có thể xử lý theo quân pháp.
Hơn nữa lúc này trong lòng hắn cũng rất kỳ quái, không hiểu Trần Vũ lấy tự tin ở đâu, lại dám chạy đến tiền tuyến, theo logic bình thường, đối phương phải lập tức trở về Thiên Trường tránh phong ba mới đúng.
Những tướng lĩnh khác cũng vậy, cả đám đều không nói gì, ngay cả Quân Pháp Vụ Phó Từ Trường Mân cũng thần sắc bình thản nhìn Trần Vũ, giống như sự tình trước cửa thành, vốn không phải là hắn ở sau lưng chỉ đạo Lâm Phi làm khó dễ vậy.
Trần Vũ hít sâu một hơi, sau đó có chút tiếc nuối trả lời.
- Sự tình xem như thuận lợi, chỉ tiếc để chạy một số gian tế của Tha La tộc, nên có chút không hoàn mỹ.
Nghe Trần Vũ trả lời, sắc mặt mọi người ở đây đều kinh ngạc, trong mắt lấp lóe dị quang, ngay cả Lê Hoài Viễn cũng không ngoại lệ.
Hắn có chút hứng thú hỏi.
- Ồ, xem ra sự tình tập kích quân lương lần này có chuyện ẩn bên trong, hiền chất có thể nói rõ một chút được không?
Trần Vũ gật đầu, từ tốn nói.
- Sau khi Phủ Tỉnh Trưởng giao nhiệm vụ giám sát vận lương, ta liền bắt tay vào chuẩn bị, tính toán tuyến đường, thu thập tình báo…
- Không nghĩ tới trong lúc điều tra, lại vô tình phát hiện được có gian tế của Tha La tộc muốn cướp lương…
Nói tới đây, Trần Vũ dừng lại, mắt đảo qua mọi người ở đây, nhưng trừ thần sắc tò mò, ánh mắt kinh ngạc, thì không có bất cứ gì thường gì.
Trong lòng hắn không khỏi thầm mắng một đám lão hồ ly, ẩn giấu còn rất sâu, bất quá dám ị trên đầu ta, cứ chờ đó, bản công tử từ từ chơi với ngươi.
Từng là người đứng đầu Viện Khoa Học, Trần Vũ quá hiểu lòng người, trên đời không có vô duyên vô cớ tốt, cũng không có vô duyên vô cớ nhắm vào.
Một khi phát sinh, tất nhiên là có nguyên nhân, chỉ xem ngươi có nhìn ra bản chất hay không mà thôi.
Lâm Phi không thể tự nhiên nhằm vào hắn, nơi này nhất định có người sai sử, mục đích có thể là trợ giúp Trần Thanh, nhưng cũng có thể còn ẩn giấu mục đích sâu xa hơn.
Bởi vì trừ khi Trần Thanh điên, bằng không đối phương không có khả năng đi hợp tác với Tha La tộc hủy lương, như vậy một khi bị điều tra ra, hắn có trăm cái mạng cũng không đủ chém.
Nhưng có chút liên quan là khẳng định, trên đường đi, Trần Vũ lặp đi lặp lại suy nghĩ, cảm thấy khả năng lớn nhất, là đứa em trai ngu ngốc kia của mình cũng bị người đưa vào tròng mà không tự biết.
Như vậy mục tiêu cuối cùng của hắc thủ là ai?
Trên đường phố người đến người đi, hơn nữa không phải chỉ có Nhân tộc, còn có rất nhiều Dị tộc hình thù kì dị.
Có nô lệ Tha La tộc da đỏ, thân lùn, người trưởng thành chỉ cao tới ngực thanh niên Nhân tộc, trên da hiện đầy văn lạc tự nhiên màu đen, nhìn giống như vô số con giun nhúc nhích, cực kỳ buồn nôn.
Bọn hắn bị trói gô trên đất, mình đầy vết roi, tu vi bị phong ấn, giống như súc vật buôn bán ở ven đường.
Cả đám đều cúi đầu, mặt không cảm xúc, nhưng sâu trong mắt lại tràn ngập cừu hận cùng oán độc.
Lại có Thú Nhân tộc nửa người nửa thú, lông lá mình đầy, khuôn mặt dữ tợn, thân thể cao tới bốn năm mét liên tục rao bán các loại khoáng thạch.
Có Bạch Thiên tộc thân hình giống người, nhưng làn da trắng bệch, mặt có bốn mắt, tai nhọn, lưỡi dài giống như ma treo cổ…
Có Tang Thụ tộc sinh ra bốn tay, khuôn mặt xanh xao, thân thể ốm yếu, lại mọc đầy lá dâu, trên lá lại bám đầy sâu tằm có mặt người, chuyên rao bán các loại tơ lụa…
Những Dị tộc này đều là tiểu tộc sinh sống ở trong lãnh thổ Nhân tộc, tộc đàn bọn hắn và Nhân tộc ký kết hiệp ước minh hữu, hàng năm sẽ dâng lên cung phụng, nên có thể tự do sinh hoạt ở trong phạm vi được Nhân tộc cho phép.
Trên đường phố nhiều nhất phải kể đến Hắc Nghĩ tộc, cả đám lưng cõng hàng hóa, có còn chở người chạy như bay trên đường phố, làm việc có thể nói cực kỳ chuyên cần.
Trần Vũ vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh, thần sắc không khác gì hiếu kỳ bảo bảo.
Qua không bao lâu, mọi người đã đến trước doanh trướng của Lê lão tướng quân, bên này sớm đã nhận được tin tức, vì vậy trừ các tướng lĩnh đang ở cương vị, người còn lại đều tụ tập ở đây.
Lê lão tướng quân tên Lê Hoài Viễn, năm nay đã hơn 300 tuổi, tu vi Võ Tông đỉnh phong.
Võ Tông đều có thọ nguyên 500 tuổi, hơn 300 tuổi cũng chỉ ngoài trung niên mà thôi, nhưng Lê Hoài Viễn quanh năm ở chiến trường, trải qua vô số huyết chiến, nhiều lần nằm giữa lằn ranh sinh tử, dẫn đến sinh mệnh tiêu hao, để hắn nhìn giống như ông lão ngoài 70, khuôn mặt đầy nếp nhăn, râu tóc bạc trắng, chỉ có đôi mắt là sáng ngời, ẩn chứa khí thế lực bạt sơn hà.
Trần Vũ cùng hai người Trần Cương đi vào doanh trướng, nhìn thấy Lê Hoài Viễn ngồi ở chủ vị, bị khí thế của hắn lay động, thần sắc không khỏi nghiêm túc, khom người thi lễ.
- Trần Vũ (Nguyễn Văn Toản, Trần Cương) bái kiến Lê tướng quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời theo bản năng, hắn kích hoạt Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát những người ở đây.
Tính danh: Lê Hoài Viễn
Chức nghiệp: Võ giả
Tu vi: Võ Tông đỉnh phong
Điểm khí vận: 58
…
Mười mấy người, đều không ngoại lệ, chỉ là tu luyện giả bình thường, trong đó Lê Hoài Viễn khí vận cao nhất, đạt tới 58 điểm.
Lê Hoài Viễn nhìn Trần Vũ, trong mắt lấp lóe linh quang, thần sắc không vui không buồn, thanh âm uy nghiêm hỏi.
- Trần hiền chất, công việc thuận lợi chứ?
Thanh âm tuy gần lại xa, để người rất khó đoán được trong tâm hắn đang nghĩ cái gì.
Sự tình ở cổng thành, hắn tự nhiên sớm đã biết, nhưng không nhắc tới nửa chữ, chỉ hỏi công vụ.
Hắn và Trần Trọng Huân là người cùng thế hệ, tuy làm cấp dưới của đối phương, nhưng hắn là đại tướng biên cương, được Vực Hầu đích thân sắc phong, lại thêm uy vọng trong quân rất lớn, nể mặt Tỉnh Trưởng Trần Trọng Huân là chuyện phải làm, nhưng không cần quá khúm núm.
Nếu Trần Vũ giải thích sự tình quân lương hợp tình hợp lý, như vậy hắn sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, dù sao chỉ là một Đại đội trưởng, lại thích liếm đít nịnh bợ, giết liền giết.
Nhưng nếu không có giải thích hợp lý, vậy hắn chỉ có thể xử lý theo quân pháp.
Hơn nữa lúc này trong lòng hắn cũng rất kỳ quái, không hiểu Trần Vũ lấy tự tin ở đâu, lại dám chạy đến tiền tuyến, theo logic bình thường, đối phương phải lập tức trở về Thiên Trường tránh phong ba mới đúng.
Những tướng lĩnh khác cũng vậy, cả đám đều không nói gì, ngay cả Quân Pháp Vụ Phó Từ Trường Mân cũng thần sắc bình thản nhìn Trần Vũ, giống như sự tình trước cửa thành, vốn không phải là hắn ở sau lưng chỉ đạo Lâm Phi làm khó dễ vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Vũ hít sâu một hơi, sau đó có chút tiếc nuối trả lời.
- Sự tình xem như thuận lợi, chỉ tiếc để chạy một số gian tế của Tha La tộc, nên có chút không hoàn mỹ.
Nghe Trần Vũ trả lời, sắc mặt mọi người ở đây đều kinh ngạc, trong mắt lấp lóe dị quang, ngay cả Lê Hoài Viễn cũng không ngoại lệ.
Hắn có chút hứng thú hỏi.
- Ồ, xem ra sự tình tập kích quân lương lần này có chuyện ẩn bên trong, hiền chất có thể nói rõ một chút được không?
Trần Vũ gật đầu, từ tốn nói.
- Sau khi Phủ Tỉnh Trưởng giao nhiệm vụ giám sát vận lương, ta liền bắt tay vào chuẩn bị, tính toán tuyến đường, thu thập tình báo…
- Không nghĩ tới trong lúc điều tra, lại vô tình phát hiện được có gian tế của Tha La tộc muốn cướp lương…
Nói tới đây, Trần Vũ dừng lại, mắt đảo qua mọi người ở đây, nhưng trừ thần sắc tò mò, ánh mắt kinh ngạc, thì không có bất cứ gì thường gì.
Trong lòng hắn không khỏi thầm mắng một đám lão hồ ly, ẩn giấu còn rất sâu, bất quá dám ị trên đầu ta, cứ chờ đó, bản công tử từ từ chơi với ngươi.
Từng là người đứng đầu Viện Khoa Học, Trần Vũ quá hiểu lòng người, trên đời không có vô duyên vô cớ tốt, cũng không có vô duyên vô cớ nhắm vào.
Một khi phát sinh, tất nhiên là có nguyên nhân, chỉ xem ngươi có nhìn ra bản chất hay không mà thôi.
Lâm Phi không thể tự nhiên nhằm vào hắn, nơi này nhất định có người sai sử, mục đích có thể là trợ giúp Trần Thanh, nhưng cũng có thể còn ẩn giấu mục đích sâu xa hơn.
Bởi vì trừ khi Trần Thanh điên, bằng không đối phương không có khả năng đi hợp tác với Tha La tộc hủy lương, như vậy một khi bị điều tra ra, hắn có trăm cái mạng cũng không đủ chém.
Nhưng có chút liên quan là khẳng định, trên đường đi, Trần Vũ lặp đi lặp lại suy nghĩ, cảm thấy khả năng lớn nhất, là đứa em trai ngu ngốc kia của mình cũng bị người đưa vào tròng mà không tự biết.
Như vậy mục tiêu cuối cùng của hắc thủ là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro