Tình Huống Này…...
leminh
2024-11-21 07:57:43
Về phần lúc trước Lâm Phi liên tục nói mình là thủ hạ của Quân Pháp Vụ Phó Từ Trường Mân, ý ám chỉ quá rõ ràng, để người ta không thể không hoài nghi hắn có dụng ý gắp lửa bỏ tay người.
Bất quá cũng không thể loại trừ khả năng đối phương dùng kế tung hỏa mù, thật thật giả giả, điên đảo càn khôn.
Thấy không thể từ sắc mặt nhìn ra manh mối, Trần Vũ nói tiếp.
- Vì vậy ta liền báo cho phụ thân, để phụ thân tương kế tựu kế, một mặt bí mật bán hết quân nhu vào chợ đen, đổi lấy linh thạch âm thầm đưa đến Ải Nam Biên, một mặt để Trần Thanh liên hệ Tập đoàn lương thực Thiên Khải và Tập đoàn kỹ thuật Tân Á, để hắn điều động quân nhu theo đường khác đến Ải Nam Biên, hiện giờ có lẽ cũng sắp tới…
Chuyện này trước đó hắn đã bàn với hai người Nguyễn Văn Toản và Trần Cương, nhưng sơ hở quá lớn, vì vậy tạm thời đẩy sự tình lên người Trần Trọng Huân, cũng chỉ có vị Tỉnh Trưởng đại nhân kia, mới có thể thần không biết quỷ không hay tống hết quân nhu vào chợ đen, hơn nữa cũng chỉ có hắn làm, mới không có người dám nhảy ra ý kiến.
Dù sao lấy kinh nghiệm quan trường của Trần Trọng Huân, nhất định sẽ nhìn ra âm mưu lần này, mục tiêu cuối cùng của hắc thủ là nhằm vào hắn, lại thêm liên quan tới hai đứa con trai, nên hắn nhất định sẽ thuận thế thay Trần Vũ giải quyết tất cả sự tình phía sau, thậm chí xử lý còn gọn gàng hơn Trần Vũ tưởng tượng.
Những người khác không phải người ngu, sẽ không dễ dàng tin lời hắn nói, dù sao trong này điểm nghi vấn quá nhiều, nhưng vậy thì sao, chỉ cần kết quả cuối cùng là quân lương an toàn đến Ải Nam Biên, thì ai cũng không nói được gì.
Trần Vũ cần chỉ là kết quả, Lê Hoài Viễn cần cũng là kết quả, còn quá trình, để Trần Trọng Huân giải quyết đi thôi.
Sau đó ở dưới Trần Vũ ra hiệu, có thân vệ khiêng mấy thùng linh thạch thượng phẩm vào.
Nhìn mấy thùng sắt cũ kỹ rỉ sét chất đầy linh thạch thượng phẩm, sắc mặt mọi người ở đây đều quái dị, có còn kiềm nén không được trợn mắt há hốc mồm.
Con mẹ nó, ngươi trợn mắt nói lời bịa đặt cũng được, nhưng có thể làm chuyên nghiệp một chút được không, đây là coi chúng ta như khỉ trêu đùa sao?
Bất quá cũng có người suy nghĩ sâu xa, cảm thấy nếu lời Trần Vũ nói là giả, vậy số linh thạch thượng phẩm khổng lồ này từ đâu ra?
Là ai ở sau lưng trợ giúp hắn?
Tỉnh Trưởng có thể trong thời gian ngắn như vậy, điều động được 10 vạn linh thạch thượng phẩm giúp con mình?
Như vậy mấy năm gần đây hắn lạnh nhạt với con trưởng, chỉ là giả tượng, trong điểm bồi dưỡng và quan tâm vẫn là đứa con trai này?
Lê Hoài Viễn cười ha hả vỗ tay, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Trần Vũ, gật đầu khen ngợi.
- Tốt, hậu sinh khả úy…
Lúc này bên ngoài có thủ vệ tới báo cáo.
- Báo, Trần Thanh mang theo lượng lớn quân lương tới gần Ải Nam Biên, dự đoán tầm nửa canh giờ nữa sẽ đến!
Sắc mặt mọi người ở đây đều có chút quỷ dị, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an tĩnh chờ đợi.
Tuy bọn hắn không biết tình huống chân thật như thế nào, nhưng có thể khẳng định, hai huynh đệ nhà này âm thầm tranh đấu rất kịch liệt, hơn nữa trước đây Trần Vũ đều rơi vào thế hạ phong.
Nhưng hiện tại nhìn tình huống, tựa hồ có chút không đúng.
Lê Hoài Viễn mặt không cảm xúc nói.
- Cử đại quân tới tiếp ứng, đồng thời báo Hậu Cần Vụ phối hợp kiểm kê, thanh toán linh thạch!
- Tuân lệnh!
Thân vệ kia lĩnh mệnh lui ra, Lê Hoài Viễn lại nhìn Trần Vũ nói.
- Trần Vũ hiền chất, không cần khách khí, ngồi đi!
- Đa tạ Lê thúc!
Trần Vũ thuận thế kéo gần quan hệ, sau đó thản nhiên đi tới vị trí còn trống cuối cùng trong doanh trướng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục thần thức tiêu hao quá độ.
Vừa rồi sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát mười mấy người ở đây, mới đầu không để ý, cho đến khi trong thức hải truyền đến cảm giác mê muội, Trần Vũ mới kinh hoảng phát hiện, thần thức của mình đã tiêu hao hầu như không còn.
Đây là di chứng khi sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên dò xét người khác.
Xem ra về sau không thể dò xét lung tung, nếu ở trong chiến đấu, thần thức suy kiệt, đây đối với tu tiên giả mà nói, là tai họa ngập đầu.
Trong doanh trướng chỉ còn một ghế trống duy nhất, không cần nghĩ cũng biết, một là giành cho hắn, hai là để cho Trần Thanh.
Nội tâm rất nhiều người thở dài, ván này, Trần Thanh còn chưa tới cũng đã thua.
Về phần Nguyễn Văn Toản và Trần Cương, tuy hai người đều là Vệ Úy, nhưng ở đây thân phận và chức vị của ai không hơn bọn hắn, vì vậy chỉ có thể thành thật đi đến sau lưng Trần Vũ.
Nhưng hai người không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng còn mừng rỡ, cửa của Lê tướng quân xem như qua, hiện tại chỉ nhìn mấy nguyên lão ở Thiên Trường thao tác, thì việc này xem như kết thúc.
Cảm giác đi dạo qua Quỷ Môn Quan này, quả thật không dễ chịu chút nào.
Ân, lần sau ít đi một chút!
Thời điểm mọi người ở đây nhàn nhã uống trà, bên ngoài, cho dù Trần Thanh rất ức chế cảm xúc, nhưng khóe miệng luôn nhếch lên kia, để người không khó nhận ra nội tâm của hắn rất vui vẻ cùng kích động.
- Trần Vũ, ta xem lần này ngươi làm sao vượt qua. Hừ, trưởng tử thì thế nào, lại dám xem thường ta, những gì của ngươi, đều là của ta…
Phùng Bưu và Trương Tam đi theo sau lưng hắn, sắc mặt bình thản tự nhiên, cùng nhau tiến vào doanh trướng.
Ở trong tưởng tượng của bọn hắn, lúc này Trần Vũ hẳn là bị trói lại, thậm chí bị đánh đến bán sống bán chết, nhưng khi tiến vào doanh trướng, nhìn thấy Trần Vũ ung dung ngồi uống trà, Nguyễn Văn Toản và Trần Cương nhìn ba người đầy trêu tức, còn có chư vị tướng quân ánh mắt quỷ dị…
Trong nháy mắt, trái tim của Trần Thanh trầm xuống, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, tình huống này… không đúng.
Cho đến khi hắn chú ý mấy thùng sắt kia, nhìn thấy bên trong chất đầy linh thạch thượng phẩm, cả người liền lạnh toát, cảm giác bất an xông thẳng lên đầu, một khả năng vốn không thể xuất hiện, lúc này lại rõ ràng hiện lên…
Sắc mặt của Phùng Bưu và Trương Tam cũng ngưng lại, ánh mắt lấp lóe dị quang, bước chân bất tri bất giác chậm xuống, khoảng cách với Trần Thanh trở nên xa hơn.
Bất quá cũng không thể loại trừ khả năng đối phương dùng kế tung hỏa mù, thật thật giả giả, điên đảo càn khôn.
Thấy không thể từ sắc mặt nhìn ra manh mối, Trần Vũ nói tiếp.
- Vì vậy ta liền báo cho phụ thân, để phụ thân tương kế tựu kế, một mặt bí mật bán hết quân nhu vào chợ đen, đổi lấy linh thạch âm thầm đưa đến Ải Nam Biên, một mặt để Trần Thanh liên hệ Tập đoàn lương thực Thiên Khải và Tập đoàn kỹ thuật Tân Á, để hắn điều động quân nhu theo đường khác đến Ải Nam Biên, hiện giờ có lẽ cũng sắp tới…
Chuyện này trước đó hắn đã bàn với hai người Nguyễn Văn Toản và Trần Cương, nhưng sơ hở quá lớn, vì vậy tạm thời đẩy sự tình lên người Trần Trọng Huân, cũng chỉ có vị Tỉnh Trưởng đại nhân kia, mới có thể thần không biết quỷ không hay tống hết quân nhu vào chợ đen, hơn nữa cũng chỉ có hắn làm, mới không có người dám nhảy ra ý kiến.
Dù sao lấy kinh nghiệm quan trường của Trần Trọng Huân, nhất định sẽ nhìn ra âm mưu lần này, mục tiêu cuối cùng của hắc thủ là nhằm vào hắn, lại thêm liên quan tới hai đứa con trai, nên hắn nhất định sẽ thuận thế thay Trần Vũ giải quyết tất cả sự tình phía sau, thậm chí xử lý còn gọn gàng hơn Trần Vũ tưởng tượng.
Những người khác không phải người ngu, sẽ không dễ dàng tin lời hắn nói, dù sao trong này điểm nghi vấn quá nhiều, nhưng vậy thì sao, chỉ cần kết quả cuối cùng là quân lương an toàn đến Ải Nam Biên, thì ai cũng không nói được gì.
Trần Vũ cần chỉ là kết quả, Lê Hoài Viễn cần cũng là kết quả, còn quá trình, để Trần Trọng Huân giải quyết đi thôi.
Sau đó ở dưới Trần Vũ ra hiệu, có thân vệ khiêng mấy thùng linh thạch thượng phẩm vào.
Nhìn mấy thùng sắt cũ kỹ rỉ sét chất đầy linh thạch thượng phẩm, sắc mặt mọi người ở đây đều quái dị, có còn kiềm nén không được trợn mắt há hốc mồm.
Con mẹ nó, ngươi trợn mắt nói lời bịa đặt cũng được, nhưng có thể làm chuyên nghiệp một chút được không, đây là coi chúng ta như khỉ trêu đùa sao?
Bất quá cũng có người suy nghĩ sâu xa, cảm thấy nếu lời Trần Vũ nói là giả, vậy số linh thạch thượng phẩm khổng lồ này từ đâu ra?
Là ai ở sau lưng trợ giúp hắn?
Tỉnh Trưởng có thể trong thời gian ngắn như vậy, điều động được 10 vạn linh thạch thượng phẩm giúp con mình?
Như vậy mấy năm gần đây hắn lạnh nhạt với con trưởng, chỉ là giả tượng, trong điểm bồi dưỡng và quan tâm vẫn là đứa con trai này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Hoài Viễn cười ha hả vỗ tay, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Trần Vũ, gật đầu khen ngợi.
- Tốt, hậu sinh khả úy…
Lúc này bên ngoài có thủ vệ tới báo cáo.
- Báo, Trần Thanh mang theo lượng lớn quân lương tới gần Ải Nam Biên, dự đoán tầm nửa canh giờ nữa sẽ đến!
Sắc mặt mọi người ở đây đều có chút quỷ dị, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, an tĩnh chờ đợi.
Tuy bọn hắn không biết tình huống chân thật như thế nào, nhưng có thể khẳng định, hai huynh đệ nhà này âm thầm tranh đấu rất kịch liệt, hơn nữa trước đây Trần Vũ đều rơi vào thế hạ phong.
Nhưng hiện tại nhìn tình huống, tựa hồ có chút không đúng.
Lê Hoài Viễn mặt không cảm xúc nói.
- Cử đại quân tới tiếp ứng, đồng thời báo Hậu Cần Vụ phối hợp kiểm kê, thanh toán linh thạch!
- Tuân lệnh!
Thân vệ kia lĩnh mệnh lui ra, Lê Hoài Viễn lại nhìn Trần Vũ nói.
- Trần Vũ hiền chất, không cần khách khí, ngồi đi!
- Đa tạ Lê thúc!
Trần Vũ thuận thế kéo gần quan hệ, sau đó thản nhiên đi tới vị trí còn trống cuối cùng trong doanh trướng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục thần thức tiêu hao quá độ.
Vừa rồi sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên quan sát mười mấy người ở đây, mới đầu không để ý, cho đến khi trong thức hải truyền đến cảm giác mê muội, Trần Vũ mới kinh hoảng phát hiện, thần thức của mình đã tiêu hao hầu như không còn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là di chứng khi sử dụng Hệ Thống Khí Vận Lập Thiên dò xét người khác.
Xem ra về sau không thể dò xét lung tung, nếu ở trong chiến đấu, thần thức suy kiệt, đây đối với tu tiên giả mà nói, là tai họa ngập đầu.
Trong doanh trướng chỉ còn một ghế trống duy nhất, không cần nghĩ cũng biết, một là giành cho hắn, hai là để cho Trần Thanh.
Nội tâm rất nhiều người thở dài, ván này, Trần Thanh còn chưa tới cũng đã thua.
Về phần Nguyễn Văn Toản và Trần Cương, tuy hai người đều là Vệ Úy, nhưng ở đây thân phận và chức vị của ai không hơn bọn hắn, vì vậy chỉ có thể thành thật đi đến sau lưng Trần Vũ.
Nhưng hai người không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng còn mừng rỡ, cửa của Lê tướng quân xem như qua, hiện tại chỉ nhìn mấy nguyên lão ở Thiên Trường thao tác, thì việc này xem như kết thúc.
Cảm giác đi dạo qua Quỷ Môn Quan này, quả thật không dễ chịu chút nào.
Ân, lần sau ít đi một chút!
Thời điểm mọi người ở đây nhàn nhã uống trà, bên ngoài, cho dù Trần Thanh rất ức chế cảm xúc, nhưng khóe miệng luôn nhếch lên kia, để người không khó nhận ra nội tâm của hắn rất vui vẻ cùng kích động.
- Trần Vũ, ta xem lần này ngươi làm sao vượt qua. Hừ, trưởng tử thì thế nào, lại dám xem thường ta, những gì của ngươi, đều là của ta…
Phùng Bưu và Trương Tam đi theo sau lưng hắn, sắc mặt bình thản tự nhiên, cùng nhau tiến vào doanh trướng.
Ở trong tưởng tượng của bọn hắn, lúc này Trần Vũ hẳn là bị trói lại, thậm chí bị đánh đến bán sống bán chết, nhưng khi tiến vào doanh trướng, nhìn thấy Trần Vũ ung dung ngồi uống trà, Nguyễn Văn Toản và Trần Cương nhìn ba người đầy trêu tức, còn có chư vị tướng quân ánh mắt quỷ dị…
Trong nháy mắt, trái tim của Trần Thanh trầm xuống, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, tình huống này… không đúng.
Cho đến khi hắn chú ý mấy thùng sắt kia, nhìn thấy bên trong chất đầy linh thạch thượng phẩm, cả người liền lạnh toát, cảm giác bất an xông thẳng lên đầu, một khả năng vốn không thể xuất hiện, lúc này lại rõ ràng hiện lên…
Sắc mặt của Phùng Bưu và Trương Tam cũng ngưng lại, ánh mắt lấp lóe dị quang, bước chân bất tri bất giác chậm xuống, khoảng cách với Trần Thanh trở nên xa hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro