Trần Thiếu???
leminh
2024-11-21 07:57:43
Mặt trăng thì đỡ hơn, chỉ mất 20 viên, bất quá rất nhiều trong số đó lại bị tổn thương nặng, đến nay còn không cách nào phục hồi, thậm chí càng lúc càng trầm trọng.
Giống như viên đang soi sáng ở trên bầu trời kia, nó bị nổ một phần ba, nhìn giống như cái bánh bị người gặm một miếng lớn, mảnh vụn tung tóe khắp không gian, nhưng bị trường hấp dẫn của mặt trăng hút lại, không cách nào bay xa.
Cho dù cách không gian vô tận, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy khu vực bể nát kia thần lực vô tận, nhiều mảnh vỡ bị thần huyết nhiễm đỏ, ở dưới ánh trăng màu xanh, tạo thành một màu tím huyền ảo mà ma mị.
Mỗi khi bầu trời có những mặt trăng vỡ nát này đi qua, thần lực nương theo ánh trăng phủ khắp nhân gian, khiến nồng độ dị lực tăng lên mấy lần, mang đến chính là tai họa cho chúng sinh.
Mặt trăng kia cũng có tên, gọi là Tàn Thanh Nguyệt.
Trần Vũ thở dài, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Trên đường phố, người đi đường ít hơn rất nhiều, hầu như không thấy bóng dáng một phàm nhân, bởi vì những thời điểm này, bọn hắn đều trốn trong nhà, dùng chút Tiên Linh Thủy ít ỏi tẩy rửa nhục thân, để tránh xuất hiện tình trạng dị hóa.
Thời điểm đi ngang qua một khách sạn năm sao thiết kế theo phong cách hiện đại, người ra vào rất đông, thậm chí Trần Vũ còn nhìn thấy vài gương mặt trẻ tuổi quen thuộc.
- Trần thiếu, ngươi cũng tới tham gia tụ hội nhỏ này sao?
Một thanh niên chừng 20 tuổi, dáng người mập mạp, mặc quần áo thể thao mát mẻ, nhưng tay lại cầm quạt xếp phe phẩy, nhìn không ra ngô ra khoai, trông rất dị.
Trần Vũ nhận ra đối phương, con cháu Lê gia Lê Hoài Lâm, Lê Hoài Viễn chính là gia gia của hắn.
Hắn lớn hơn Trần Vũ hai tuổi, nhưng vẫn tính là cùng thế hệ, gia hỏa này không thích tu luyện, chỉ thích kinh doanh, hơn nữa còn làm ăn rất khấm khá, nên mọi người thường gọi hắn Lâm phú ông.
- Lâm phú ông, ta nghe nói lão cha của ngươi trói ngươi nhốt vào phòng bế quan, tuyên bố không đột phá Võ Sư trung kỳ thì không cho ngươi ra ngoài, hiện tại sao chạy ra rồi, đã đột phá?
Trần Vũ cười trêu chọc, đồng thời theo thói quen xem thuộc tính của đối phương.
Tính danh: Lê Hoài Lâm
Chức nghiệp: Võ giả
Tu vi: Võ Sư sơ kỳ đỉnh phong
Điểm khí vận: 56
Lê Hoài Lâm có chút ngượng ngùng nói.
- Còn chưa, chỉ là lần này, ta nghe nói Tân gia mang theo rất nhiều bảo bối tới để các thiên tài trẻ tuổi trao đổi, tiện thể giao lưu tình cảm, kết thiện duyên, tương lai tiến vào Tiên Cổ Chiến Trường có thể chiếu ứng lẫn nhau, cho nên ta lén ra, xong việc lại chạy về.
Nghe thấy bên này trò chuyện, một vài thanh niên đang đi vào quay đầu nhìn, thấy là Trần Vũ, cả đám đều khách khí tới chào hỏi.
Ở Bình Thiện, trong thế hệ này, Trần Vũ chính là lão đại, mặc kệ tu vi của ngươi như thế nào, nội tâm không phục ra sao, thì bề ngoài cũng phải tỏ ra nhu thuận.
Đây là thân phận quyết định địa vị, thế giới này thực lực vi tôn, nhược nhục cường thực, Trần Vũ không có thực lực, nhưng cha hắn có, như vậy là đủ rồi.
Trần Vũ cũng thân thiện chào hỏi, lúc này một thanh niên tầm 17 18 tuổi, ăn mặc khá sành điệu hỏi.
- Trần thiếu, cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta mau vào thôi, nghe nói lần này có rất nhiều bảo bối, còn có Thiên Đạo Thạch mới lấy ra từ trong một cổ di tích.
Nhìn thấy trên tay bọn hắn đều cầm một tấm thiệp mời, sâu trong mắt Trần Vũ lấp lóe u quang, Tân gia này, xem ra còn rất không thành thật nha.
Hắn đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa sang trọng, do hai con Giao Long Mã bộ dáng oai phong kéo xe chạy tới, ngừng ở trước cửa khách sạn.
Đồng thời lúc này, từ trong cửa chính khách sạn, một trung niên chừng 40 tuổi, ăn mặc kiểu cổ trang, giống như một quản gia vui vẻ đi ra, đến trước xe ngựa cười nói.
- Trần thiếu, mau mời vào, công tử nhà chúng ta sớm đã ở trong phòng khách quý chờ đợi.
Mọi người.
- …
Trần thiếu, ở Bình Thiện này, trừ Trần Vũ, còn có người nào dám xưng Trần thiếu nữa, chán sống sao?
Càng để bọn hắn kinh ngạc là chiếc xe ngựa xa hoa kia, rõ ràng mang tiêu chí của Bình Thiện Trần gia.
Đám thanh niên ngơ ngác nhìn xe ngựa, lại quay đầu nhìn Trần Vũ, có một nháy mắt, bọn hắn cảm thấy người này là đồ giả mạo.
Trần Vũ lại mỉm cười, giống như đã đoán được thân phận của ngươi trong xe.
Hẳn là được phụ thân đặc cách cho ra ngoài sớm.
Lúc này rèm xe vén lên, từ bên trong đi ra một thiếu niên.
Bộ dáng tầm 16 17 tuổi, mặc cổ trang kiểu quý công tử, khuôn mặt rất tuấn tú, có thể xưng một tiếng ngọc thụ lâm phong, chỉ là môi khá mỏng, ánh mắt hơi xếch, để hắn nhìn có chút gian xảo, phá đi sự hài hòa trên khuôn mặt.
Vừa đi ra, hắn mỉm cười nhìn trung niên.
- Thiện quản gia khách khí, có thể được Ngũ công tử mời đến họp mặt, là vinh dự của ta.
Trung niên gọi Thiện quản gia kia khách khí.
- Trần thiếu quá khiêm tốn, ngài tuổi trẻ tài cao, thân phận tôn quý, chính là lãnh tụ thế hệ trẻ của Bình Thiện, tiền đồ bất khả hạn lượng nha!
Bên kia, khi thấy trong xe ngựa là Trần Thanh, vẻ mặt đám người Lê Hoài Lâm cổ quái, nhưng khi nghe Thiện quản gia nói, cả đám đều biến sắc, giống như phản xạ có điều kiện, tất cả nhảy đến sau lưng Trần Vũ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thần sắc nghiêm túc, giống như chỉ cần Trần Vũ ra lệnh một tiếng, bọn hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.
Con mẹ nó tên quản gia chết tiệt kia, chúng ta có đoạt tình nhân của ngươi sao, lại hố chúng ta như thế?
Tuy lúc trước có vài gia tộc muốn âm thầm nâng đỡ Trần Thanh, nhưng trải qua sự tình quân lương, rất nhiều đều hành quân lặng lẽ, dù còn ủng hộ cũng không dám rõ ràng như trước.
Hiện tại gia hỏa kia lại nói Trần Thanh là lãnh tụ thế hệ trẻ của Bình Thiện, đây không phải đánh mặt Trần Vũ, cũng vô tình đẩy bọn hắn lên lò lửa nướng sao?
Trần Vũ.
- …
Phản ứng lớn như thế làm gì, nhưng không thể không thừa nhận, đám tiểu hồ ly này đều rất tinh mắt, biết bản thiếu gia mới là chân mệnh thiên tử.
- Thiện quản gia thật…
Trần Thanh còn muốn khách khí vài câu, nhưng bên kia phản ứng lớn như vậy, làm hắn bất tri bất giác ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua…
Khi thấy Trần Vũ mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia như gió xuân ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, Trần Thanh lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, thân thể cứng đờ.
Giống như viên đang soi sáng ở trên bầu trời kia, nó bị nổ một phần ba, nhìn giống như cái bánh bị người gặm một miếng lớn, mảnh vụn tung tóe khắp không gian, nhưng bị trường hấp dẫn của mặt trăng hút lại, không cách nào bay xa.
Cho dù cách không gian vô tận, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy khu vực bể nát kia thần lực vô tận, nhiều mảnh vỡ bị thần huyết nhiễm đỏ, ở dưới ánh trăng màu xanh, tạo thành một màu tím huyền ảo mà ma mị.
Mỗi khi bầu trời có những mặt trăng vỡ nát này đi qua, thần lực nương theo ánh trăng phủ khắp nhân gian, khiến nồng độ dị lực tăng lên mấy lần, mang đến chính là tai họa cho chúng sinh.
Mặt trăng kia cũng có tên, gọi là Tàn Thanh Nguyệt.
Trần Vũ thở dài, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Trên đường phố, người đi đường ít hơn rất nhiều, hầu như không thấy bóng dáng một phàm nhân, bởi vì những thời điểm này, bọn hắn đều trốn trong nhà, dùng chút Tiên Linh Thủy ít ỏi tẩy rửa nhục thân, để tránh xuất hiện tình trạng dị hóa.
Thời điểm đi ngang qua một khách sạn năm sao thiết kế theo phong cách hiện đại, người ra vào rất đông, thậm chí Trần Vũ còn nhìn thấy vài gương mặt trẻ tuổi quen thuộc.
- Trần thiếu, ngươi cũng tới tham gia tụ hội nhỏ này sao?
Một thanh niên chừng 20 tuổi, dáng người mập mạp, mặc quần áo thể thao mát mẻ, nhưng tay lại cầm quạt xếp phe phẩy, nhìn không ra ngô ra khoai, trông rất dị.
Trần Vũ nhận ra đối phương, con cháu Lê gia Lê Hoài Lâm, Lê Hoài Viễn chính là gia gia của hắn.
Hắn lớn hơn Trần Vũ hai tuổi, nhưng vẫn tính là cùng thế hệ, gia hỏa này không thích tu luyện, chỉ thích kinh doanh, hơn nữa còn làm ăn rất khấm khá, nên mọi người thường gọi hắn Lâm phú ông.
- Lâm phú ông, ta nghe nói lão cha của ngươi trói ngươi nhốt vào phòng bế quan, tuyên bố không đột phá Võ Sư trung kỳ thì không cho ngươi ra ngoài, hiện tại sao chạy ra rồi, đã đột phá?
Trần Vũ cười trêu chọc, đồng thời theo thói quen xem thuộc tính của đối phương.
Tính danh: Lê Hoài Lâm
Chức nghiệp: Võ giả
Tu vi: Võ Sư sơ kỳ đỉnh phong
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm khí vận: 56
Lê Hoài Lâm có chút ngượng ngùng nói.
- Còn chưa, chỉ là lần này, ta nghe nói Tân gia mang theo rất nhiều bảo bối tới để các thiên tài trẻ tuổi trao đổi, tiện thể giao lưu tình cảm, kết thiện duyên, tương lai tiến vào Tiên Cổ Chiến Trường có thể chiếu ứng lẫn nhau, cho nên ta lén ra, xong việc lại chạy về.
Nghe thấy bên này trò chuyện, một vài thanh niên đang đi vào quay đầu nhìn, thấy là Trần Vũ, cả đám đều khách khí tới chào hỏi.
Ở Bình Thiện, trong thế hệ này, Trần Vũ chính là lão đại, mặc kệ tu vi của ngươi như thế nào, nội tâm không phục ra sao, thì bề ngoài cũng phải tỏ ra nhu thuận.
Đây là thân phận quyết định địa vị, thế giới này thực lực vi tôn, nhược nhục cường thực, Trần Vũ không có thực lực, nhưng cha hắn có, như vậy là đủ rồi.
Trần Vũ cũng thân thiện chào hỏi, lúc này một thanh niên tầm 17 18 tuổi, ăn mặc khá sành điệu hỏi.
- Trần thiếu, cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta mau vào thôi, nghe nói lần này có rất nhiều bảo bối, còn có Thiên Đạo Thạch mới lấy ra từ trong một cổ di tích.
Nhìn thấy trên tay bọn hắn đều cầm một tấm thiệp mời, sâu trong mắt Trần Vũ lấp lóe u quang, Tân gia này, xem ra còn rất không thành thật nha.
Hắn đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa sang trọng, do hai con Giao Long Mã bộ dáng oai phong kéo xe chạy tới, ngừng ở trước cửa khách sạn.
Đồng thời lúc này, từ trong cửa chính khách sạn, một trung niên chừng 40 tuổi, ăn mặc kiểu cổ trang, giống như một quản gia vui vẻ đi ra, đến trước xe ngựa cười nói.
- Trần thiếu, mau mời vào, công tử nhà chúng ta sớm đã ở trong phòng khách quý chờ đợi.
Mọi người.
- …
Trần thiếu, ở Bình Thiện này, trừ Trần Vũ, còn có người nào dám xưng Trần thiếu nữa, chán sống sao?
Càng để bọn hắn kinh ngạc là chiếc xe ngựa xa hoa kia, rõ ràng mang tiêu chí của Bình Thiện Trần gia.
Đám thanh niên ngơ ngác nhìn xe ngựa, lại quay đầu nhìn Trần Vũ, có một nháy mắt, bọn hắn cảm thấy người này là đồ giả mạo.
Trần Vũ lại mỉm cười, giống như đã đoán được thân phận của ngươi trong xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hẳn là được phụ thân đặc cách cho ra ngoài sớm.
Lúc này rèm xe vén lên, từ bên trong đi ra một thiếu niên.
Bộ dáng tầm 16 17 tuổi, mặc cổ trang kiểu quý công tử, khuôn mặt rất tuấn tú, có thể xưng một tiếng ngọc thụ lâm phong, chỉ là môi khá mỏng, ánh mắt hơi xếch, để hắn nhìn có chút gian xảo, phá đi sự hài hòa trên khuôn mặt.
Vừa đi ra, hắn mỉm cười nhìn trung niên.
- Thiện quản gia khách khí, có thể được Ngũ công tử mời đến họp mặt, là vinh dự của ta.
Trung niên gọi Thiện quản gia kia khách khí.
- Trần thiếu quá khiêm tốn, ngài tuổi trẻ tài cao, thân phận tôn quý, chính là lãnh tụ thế hệ trẻ của Bình Thiện, tiền đồ bất khả hạn lượng nha!
Bên kia, khi thấy trong xe ngựa là Trần Thanh, vẻ mặt đám người Lê Hoài Lâm cổ quái, nhưng khi nghe Thiện quản gia nói, cả đám đều biến sắc, giống như phản xạ có điều kiện, tất cả nhảy đến sau lưng Trần Vũ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thần sắc nghiêm túc, giống như chỉ cần Trần Vũ ra lệnh một tiếng, bọn hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.
Con mẹ nó tên quản gia chết tiệt kia, chúng ta có đoạt tình nhân của ngươi sao, lại hố chúng ta như thế?
Tuy lúc trước có vài gia tộc muốn âm thầm nâng đỡ Trần Thanh, nhưng trải qua sự tình quân lương, rất nhiều đều hành quân lặng lẽ, dù còn ủng hộ cũng không dám rõ ràng như trước.
Hiện tại gia hỏa kia lại nói Trần Thanh là lãnh tụ thế hệ trẻ của Bình Thiện, đây không phải đánh mặt Trần Vũ, cũng vô tình đẩy bọn hắn lên lò lửa nướng sao?
Trần Vũ.
- …
Phản ứng lớn như thế làm gì, nhưng không thể không thừa nhận, đám tiểu hồ ly này đều rất tinh mắt, biết bản thiếu gia mới là chân mệnh thiên tử.
- Thiện quản gia thật…
Trần Thanh còn muốn khách khí vài câu, nhưng bên kia phản ứng lớn như vậy, làm hắn bất tri bất giác ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua…
Khi thấy Trần Vũ mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia như gió xuân ấm áp, nhưng không hiểu vì sao, Trần Thanh lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, thân thể cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro