Chương 1
Nghê Đa Hỉ
2024-07-03 13:49:42
----
Trong căn phòng yên tĩnh, Tần Thịnh ngồi trên sô pha, chậm rãi tháo khuy măng sét áo sơ mi và đồng hồ đeo tay xuống, điện thoại di động mở loa đặt ở bên cạnh, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, đang báo cáo.
"Gần đây Tống tiểu thư vẫn xem mắt, theo tin tức đáng tin cậy thì cô ấy bị mẹ bức bách."
Tần Thịnh thật không ngờ mình ra nước ngoài chưa đầy nửa tháng, trở về lại có nhiều chuyện như vậy, giọng anh trầm xuống, mở miệng hỏi:
"Bắt đầu từ khi nào?"
Đối phương trả lời: "Từ tuần trước, đã xem mắt vài người rồi."
"Có chịu không?"
"Hình như không có."
Tần Thịnh đặt đồng hồ xuống bàn, sau đó dặn dò:
"Bắt đầu từ hôm nay gửi tư liệu chi tiết về từng đối tượng xem mắt của cô ấy cho tôi."
"Được."
Trợ lý Lý Đặc đáp lời.
"Tôi sẽ làm ngay."
Tần Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
...
Gần đây tâm tình Tống Nam Chi rất kém cỏi, tất cả là vì chuyện mẹ ép cô đi xem mắt.
Ba tháng trước cô vốn đã bàn bạc xong một bộ phim truyền hình, cũng sắp ký hợp đồng chuẩn bị vào tổ, ai ngờ đến thời điểm cuối cùng lại đột nhiên thất bại.
Cô không biết chuyện gì xảy ra nên gọi điện thoại cho nhà sản xuất quen biết, đối phương mới lặng lẽ tiết lộ là do mẹ cô yêu cầu về sau trong giới không ai được tìm cô quay phim nữa.
Lúc Tống Nam Chi biết được chuyện này vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới mẹ sẽ đối xử với mình như vậy.
Mẹ cô có chút địa vị bên tư bản, bà ấy lên tiếng, tất nhiên không có nhà sản xuất nào dám tìm cô nữa, dù sao diễn viên dễ tìm còn tư bản thì không thể tùy tiện đắc tội.
Vì chuyện này mà cô cãi nhau ầm ĩ với mẹ một trận, thậm chí tuyệt thực cũng không thể làm cho mẹ nhả ra.
Bà ép cô đi xem mắt, cô không chịu đi thì bà dứt khoát đóng băng tất cả tài chính trên danh nghĩa của mình, dùng quyền chi phối kinh tế hạn chế cô, ép cô ngoan ngoãn nghe lời.
Cô rất có cốt khí đối kháng với mẹ mình suốt ba tháng, cuối cùng bởi vì phòng làm việc sắp không phát nổi tiền lương nên không thể không thỏa hiệp với mẹ.
Cô đồng ý đi xem mắt, điều kiện tiên quyết là phải giải băng toàn bộ số tiền đã đóng băng của cô.
Hôm nay kinh tế khôi phục nhưng Tống Nam Chi lại không thể không ngồi vào bàn xem mắt.
Đây đã là lần xem mắt thứ ba trong một tuần, Tống Nam Chi rất khó chịu, hận không thể xách túi lên đi ngay.
Nhưng xét thấy hai lần trước cô lén đánh tiếng với đối tượng xem mắt bị mẹ biết được, hôm nay ra ngoài xem mắt mẹ cô liền phái người giám thị, vệ sĩ mặc đồ đen ngồi cách đó không xa chính là người mẹ phái tới giám thị cô.
Trong căn phòng yên tĩnh, Tần Thịnh ngồi trên sô pha, chậm rãi tháo khuy măng sét áo sơ mi và đồng hồ đeo tay xuống, điện thoại di động mở loa đặt ở bên cạnh, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, đang báo cáo.
"Gần đây Tống tiểu thư vẫn xem mắt, theo tin tức đáng tin cậy thì cô ấy bị mẹ bức bách."
Tần Thịnh thật không ngờ mình ra nước ngoài chưa đầy nửa tháng, trở về lại có nhiều chuyện như vậy, giọng anh trầm xuống, mở miệng hỏi:
"Bắt đầu từ khi nào?"
Đối phương trả lời: "Từ tuần trước, đã xem mắt vài người rồi."
"Có chịu không?"
"Hình như không có."
Tần Thịnh đặt đồng hồ xuống bàn, sau đó dặn dò:
"Bắt đầu từ hôm nay gửi tư liệu chi tiết về từng đối tượng xem mắt của cô ấy cho tôi."
"Được."
Trợ lý Lý Đặc đáp lời.
"Tôi sẽ làm ngay."
Tần Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
...
Gần đây tâm tình Tống Nam Chi rất kém cỏi, tất cả là vì chuyện mẹ ép cô đi xem mắt.
Ba tháng trước cô vốn đã bàn bạc xong một bộ phim truyền hình, cũng sắp ký hợp đồng chuẩn bị vào tổ, ai ngờ đến thời điểm cuối cùng lại đột nhiên thất bại.
Cô không biết chuyện gì xảy ra nên gọi điện thoại cho nhà sản xuất quen biết, đối phương mới lặng lẽ tiết lộ là do mẹ cô yêu cầu về sau trong giới không ai được tìm cô quay phim nữa.
Lúc Tống Nam Chi biết được chuyện này vừa sợ vừa giận, không nghĩ tới mẹ sẽ đối xử với mình như vậy.
Mẹ cô có chút địa vị bên tư bản, bà ấy lên tiếng, tất nhiên không có nhà sản xuất nào dám tìm cô nữa, dù sao diễn viên dễ tìm còn tư bản thì không thể tùy tiện đắc tội.
Vì chuyện này mà cô cãi nhau ầm ĩ với mẹ một trận, thậm chí tuyệt thực cũng không thể làm cho mẹ nhả ra.
Bà ép cô đi xem mắt, cô không chịu đi thì bà dứt khoát đóng băng tất cả tài chính trên danh nghĩa của mình, dùng quyền chi phối kinh tế hạn chế cô, ép cô ngoan ngoãn nghe lời.
Cô rất có cốt khí đối kháng với mẹ mình suốt ba tháng, cuối cùng bởi vì phòng làm việc sắp không phát nổi tiền lương nên không thể không thỏa hiệp với mẹ.
Cô đồng ý đi xem mắt, điều kiện tiên quyết là phải giải băng toàn bộ số tiền đã đóng băng của cô.
Hôm nay kinh tế khôi phục nhưng Tống Nam Chi lại không thể không ngồi vào bàn xem mắt.
Đây đã là lần xem mắt thứ ba trong một tuần, Tống Nam Chi rất khó chịu, hận không thể xách túi lên đi ngay.
Nhưng xét thấy hai lần trước cô lén đánh tiếng với đối tượng xem mắt bị mẹ biết được, hôm nay ra ngoài xem mắt mẹ cô liền phái người giám thị, vệ sĩ mặc đồ đen ngồi cách đó không xa chính là người mẹ phái tới giám thị cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro