Khiến Anh Si Mê

Chương 16

Nghê Đa Hỉ

2024-10-16 14:24:50

Còn là mùa thu nữa, bóng lưng đơn bạc trông như tờ giấy vậy.

Tạ Lẫm không nói chuyện, hai tay đút túi quần đi xuống lầu.

Chẳng phải gầy đi rồi sao.

Vừa nãy lần đầu khi nhìn thấy cô thì cảm thấy cô đã gầy đi, khuôn mặt nhỏ xíu, cằm thì nhọn.

*

Chu Uyển Doanh đã đến bên ngoài nhà hát, cô đứng bên đường đợi xe.

Có điều lúc này tàu điện đã ngừng chạy, người bắt xe nhiều nên Chu Uyển Doanh đứng bên đường đợi hồi lâu cũng không bắt được xe.

Không dễ gì mới bắt được một chiếc thì bị người khác cướp mất.

Cô lặng lẽ lùi sang bên cạnh, muốn đợi những người này đi hết rồi bắt xe.

Đang cúi đầu ngẩn ngơ thì đột nhiên một chiếc xe hơi màu đen đậu trước mặt cô.

Cô ngẩng lên nhìn, rồi đứng sang bên cạnh theo bản năng dời chỗ cho người khác.

Nhưng hình như chiếc xe này có hơi quen mắt, cô cúi đầu mấy giây rồi lại vô thức ngước lên nhìn.

Vừa ngẩng đầu lên đúng lúc chạm mắt với Tạ Lẫm đang hạ cửa kính phía sau xuống.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô bất ngờ chưa kịp đề phòng đụng vào ánh mắt đen thâm thúy của Tạ Lẫm, cô chỉ cảm thấy nhịp tim lập tức trở nên nhanh chóng.

Cô không ngờ vậy mà lại có cơ hội gặp được Tạ Lẫm lần nữa, tim đập loạn, cô cười với anh rồi chào hỏi: “Tạ tổng, đã lâu không gặp.”

Tạ Lẫm không nói gì khác, chỉ nói: “Lên xe.”

Chu Uyển Doanh hơi sững sờ, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại, chắc là Tạ Lẫm thuận đường chở cô một đoạn.

Thế là cô cảm kích cám ơn, sau đó mới kéo cửa ghế sau ra ngồi vào trong.

Tối nay Tạ Lẫm đi xã giao đã uống chút rượu nên không tự lái xe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi Chu Uyển Doanh lên xe thì nói với tài xế: “Chung cư Tử Kinh.”

Chu Uyển Doanh nghe vậy thì vội xin lỗi: “Không phải, bây giờ tôi không ở đó nữa.”

Lần này đến lượt Tạ Lẫm ngạc nhiên, anh nghiêng đầu qua nhìn cô, hỏi: “Ở đâu.”

“Ở đường Minh Hoa, hoa viên Thành Nam.”

Khu vực đường Minh Hoa là khu dân nghèo có tiếng Bắc Thành, vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có.

Tạ Lẫm nghe vậy thì nhíu mày nhìn Chu Uyển Doanh chăm chăm.

Nhưng ánh mắt Chu Uyển Doanh đơn thuần, anh cũng không tiện nói gì nhiều, anh quay đi nói với tài xế: “Lái xe.”

*

Nửa tiếng sau, xe dừng bên ngoài hoa viên Thành Nam, đường Minh Hoa.

Tạ Lẫm đưa tay hạ cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nền đất dơ bẩn, không khí ô nhiễm khiến anh nhíu mày, bên đường cách đó không xe còn có một tên lang thang say rượu.

Anh nghiêng đầu nhìn sang Chu Uyển Doanh, nghiêm túc hỏi cô: “Bây giờ cô sống ở đây à?”

Chu Uyển Doanh gật đầu.

Chung cư Tử Kinh mà ban đầu cô ở là ký túc xá của công ty, sau khi ầm ĩ với Trương Nguyệt nên cô ta đuổi cô ra ngoài không cho cô ở đó nữa.

Cô có đi xem nhà khác ở gần đó nhưng tiền thuê đều rất đắt.

Bây giờ cô không có việc làm, tiền tiết kiệm trong người không biết có thể chống đỡ bao lâu, cho nên muốn xài tiết kiệm chút.

Khu vực hoa viên Thành Nam này, trước kia khi cô đóng vai phụ ở tổ phim thì sống ở đây. Thật ra cũng tốt, ở đây chỉ là trông hơi dơ bẩn kém chút mà thôi, nhưng được cái giao thông thuận tiện, buổi tối chỉ cần đừng ra ngoài quá muộn, ở nhà đóng cửa cẩn thận thì bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cô mỉm cười nói với Tạ Lẫm: “Không sao. Trước kia lúc tôi đóng vai phụ thì sống ở đây, đã sống ba năm rồi. Chủ nhà này là chủ nhà trước kia của tôi, con người rất tốt, nghe nói tôi về ở còn giảm mấy trăm tiền thuê cho tôi nữa.”

Tạ Lẫm hơi bất ngờ, nhìn Chu Uyển Doanh: “Cô từng đóng vai phụ à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Uyển Doanh cười gật đầu, nói: “Đóng vai phụ ba năm, 16 tuổi tôi đã ra nghề rồi.”

Quả thật Tạ Lẫm có hơi ngạc nhiên, anh còn cho rằng Chu Uyển Doanh vừa ra mắt là quay phim của Mạnh Lan, không nhìn ra được vậy mà cô lại đóng vai phụ nhiều năm rồi.

Chu Uyển Doanh thấy thời gian không còn sớm nên cũng không dám làm lỡ việc của Tạ Lẫm, cô cảm kích nói: “Vậy tôi về trước nhé, cảm ơn anh đưa tôi về.”

Tạ Lẫm nhìn cô, cuối cùng thì khẽ gật đầu, dặn dò cô: “Chú ý an toàn.”

Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, đột nhiên mắt hơi nóng lên.

Cô cảm thấy mình thật sự rất thích Tạ Lẫm, nhưng biết rõ mình và anh khác nhau một trời một vực.

Cô kìm nén nỗi buồn trong lòng, vui vẻ nở nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Cô mở cửa xuống xe, đứng bên đường mỉm cười vẫy tay với Tạ Lẫm, sau đó mới xoay người đi vào chung cư.

Xuyên qua cửa sổ Tạ Lẫm nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Chu Uyển Doanh hồi lâu, cho đến khi thấy cô vào chung cư, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay đi.

Anh im lặng hồi lâu mới lên tiếng nói với tài xế: “Về thôi.”

*

Tạ Lẫm về đến nhà thì đã một giờ sáng.

Chắc là đã qua cảm giác mệt mỏi, anh tắm xong ra ngoài thì lại không thấy buồn ngủ nên dứt khoát ngồi trên sô pha châm điếu thuốc.

Hút được một nửa thì nhớ ra gì đó, anh cầm laptop trên bàn mở ra xem.

Anh dựa vào sô pha để laptop lên đùi, một tay kẹp điếu thuốc, một tay tìm kiếm tên của Chu Uyển Doanh.

Trên mạng thứ liên quan đến Chu Uyển Doanh nhiều nhất vẫn là bộ phim ‘Minh nguyệt kiếm’

Thời gian cô bước vào tầm mắt của khán giả quá ngắn, tư liệu liên quan đến cô trên baidu rất ít, ngoài bộ phim ‘Minh nguyệt kiếm’ thì vai duy nhất có tên tuổi là một nữ phụ năm của một bộ phim năm trước cô diễn.

Một đoạn hai ba phút với Tạ Lẫm đã rất chấn động rồi.

Chính vì đoạn phim hai ba phút này cuối cùng mới có công ty nhìn thấy cô, ký kết hợp đồng dưới quyền Trương Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0