Chương 17
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Ngoài hai bộ phim này, thì toàn bộ những tư liệu nghệ thuật khác liên quan đến Chu Uyển Doanh đều không tìm được.
Tạ Lẫm lướt web một lúc đến khi lướt tới trang thứ mười thì cuối cùng cũng nhìn thấy chút tin tức khác.
Đó là tin tức hai năm trước, người thế thân của đoàn phim – Chu Uyển Doanh lúc thế thân quay xiếc thú cho nữ minh tinh, không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Tin tức kèm theo một bức ảnh Chu Uyển Doanh từ dưới đất bò dậy, mặt nhợt nhạt ngồi một bên nghỉ ngơi.
Tạ Lẫm xem đến đây thì bỗng nhiên không xem tiếp được nữa.
Hai năm trước, Chu Uyển Doanh bao nhiêu tuổi?
17 tuổi? Hay 18?
Anh đóng laptop lại rồi ném sang một bên.
Anh ngồi dựa vào sô pha, mắt chăm chăm có hơi thất thần nhìn đầu thuốc kẹp giữa ngón tay đang cháy, thật lâu sau thì quên cả hút thuốc.
*
Năm gần đây tuổi tác của đạo diễn Mạnh Lan đã lớn, mặc dù cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhưng không còn liều mạng như hồi trẻ, bây giờ mấy năm mới quay một bộ phim mới.
Sau bộ ‘Minh nguyệt kiếm’ thì ông cũng được rảnh rỗi, ở nhà chăm sóc hoa cỏ, nghiên cứu kịch bản, chơi đồ cổ, cuộc sống trôi qua nhàn hạ lại thoải mái.
Sáng hôm nay, ông đang ở nhà ngắm nghía một bình hoa cổ vừa đón về thì Tạ Lẫm từ bên ngoài tay đút túi quần đi vào, mắt liếc nhìn bình hoa kia rồi cười hỏi: “Chế tác năm Càn Long à? Đâu ra thú vui này vậy?”
Mạnh Lan ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, cười nói: “Không hổ là nhà sưu tầm thâm niên, nhìn một phát là ra ngay.”
Tạ Lẫm cong môi cười, ung dung nói: “Ngài quá khen rồi. Do trong nhà cũng có một cái gần giống mà thôi.”
“Thật ư?” Mạnh Lan lập tức tò mò, hỏi: “Mua khi nào thế? Sao trước đây chưa thấy.”
Tạ Lẫm đút tay vào túi quần rồi ngồi xuống sô pha, nói: “Tuần trước đi công tác, đã đầu giá từ Pháp đem về. Nếu ngài thích thì ngày mai tôi cho người mang qua cho ngài, vừa hay ghép cặp với cái của ngài luôn.”
Mạnh Lan vô cùng vui mừng, nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ để cậu từ bỏ thứ yêu thích vậy được.”
Tạ Lẫm mỉm cười, nhìn Mạnh Lan rồi nói: “Nếu ngài thật sự ngại thì giúp tôi một việc.”
Mạnh Lan lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Việc gì? Cậu nói xem?”
Tạ Lẫm nói: “Nữ chính kia của ngài, ngài còn nhớ Chu Uyển Doanh không?”
Mạnh Lan gật đầu, nói: “Đương nhiên. Sao thế?”
Tạ Lẫm nói: “Ngài không cập nhật tin tức gì hết, đợt trước cô ấy xảy ra chút chuyện, bị công ty bọn họ cắt việc rồi, bây giờ không có phim quay, cực kỳ đáng thương.”
Mạnh Lan không xem tin tức giải trí, ông chỉ lo quay phim, quay xong thì rút lui tránh xa cuộc sống của giới giải trí, cho nên trước nay đều không biết gì về tình hình phát triển của giới giải trí.
Nghe Tạ Lẫm nói, ông rất bất ngờ: “Tại sao chứ?”
Tạ Lẫm nói: “Nghe nói là quản lý muốn cô ấy đi tiếp rượu, cô ấy không đồng ý nên đã làm ầm ĩ lên.”
Mạnh Lan nghe vậy thì cau mày, nói: “Cho nên tôi thật sự không thích điểm này của giới giải trí, bẩn thỉu xấu xa, diễn viên tốt cũng sắp bị họ hủy hết rồi!”
Tạ Lẫm nói: “Tốt xấu gì cô ấy cũng là học trò của ngàu, ngài không có việc gì thì dẫn cô ấy ra ngoài gặp người này người kia, giới thiệu chút tài nguyên cho cô ấy.”
Mạnh Lan nghe vậy thì hơi bất ngờ, ông nhìn Tạ Lẫm chăm chú một hồi, không nhịn được liền hỏi: “Không đúng nhỉ. Từ khi nào mà cậu rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện vặt này vậy?”
Tạ Lẫm liếc nhìn Mạnh Lan không nói gì.
Suy cho cùng Mạnh Lan là người đã sống hơn nửa đời, một lúc là phản ứng lại ngay, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh, trêu ghẹo: “Cây vạn tuế ngàn năm của cậu nở hoa rồi à.”
Tạ Lẫm không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh chỉ nói: “Bên phía công ty cô ấy lấy hợp đồng ra để uy hiếp, không cho cô ấy tự mình nhận phim. Phía công ty cô ấy để tôi giải quyết, có điều tôi không tiện ra mặt, làm phiền ngài rồi.”
Mạnh Lan gật đầu, nói: “Cứ như cậu nói đi, tốt xấu gì Uyển Doanh cũng là học trò của tôi, chuyện này nếu tôi đã biết thì chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp cô ấy. Huống hồ là cậu hiếm khi lại mở lời với tôi, nhất định tôi sẽ làm ổn thỏa.”
Trong giới này Mạnh Lan cũng được tính là đức cao vọng trọng, huống hồ sau lưng ông còn có chỗ dựa tư bản như Tạ Lẫm, cho nên ít nhiều người trong giới đều nể mặt ông.
Chu Uyển Doanh cũng coi như là học trò của ông, ông đích thân ra mặt dẫn dắt cô, cũng tính là hợp tình hợp lý.
Tạ Lẫm nói: “Phiền ngài phí tâm rồi. Hôm khác ngài đến chỗ tôi xem thử, nhìn trúng cái gì tôi cho người mang qua cho.”
Mạnh Lan cười nói: “Cái khác thì thôi, cậu cho tôi bình hoa vừa nãy nói là được, bao nhiêu tiền tôi mua giá gốc.”
Tạ Lẫm cong môi cười, nói: “Một bình hoa thôi, còn đáng mua à. Ngày mai tôi bảo người mang qua cho, coi như tôi nợ ngài một ân tình.”
Nói xong anh nhìn Mạnh Lan rồi cố ý dặn dò: “Có điều nếu Chu Uyển Doanh hỏi thì đừng nhắc đến tôi đó.”
Mạnh Lan hiểu, ông cười nói: “Biết rồi.”
Ông vẫn không nhịn được tò mò nên nói: “Nhưng cách theo đuổi người khác của cậu có phải quá lòng vòng rồi không? Chi bằng cậu trực tiếp ra mặt, bớt phải vòng vo.”
Tính cách của Tạ Lẫm làm sao có thể trực tiếp ra mặt.
Anh đứng dậy, nói: “Chuyện này ngài đừng hỏi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
*
Chu Uyển Doanh nằm mơ cũng không ngờ cô sẽ nhận được điện thoại của Mạnh Lan lão sư.
Chiều hôm đó cô đang học thể hình bên ngoài thì đột nhiên Mạnh lão sư gọi cho cô, ông nói đã biết chuyện của cô, bảo cô đến nhà ông một chuyến, ông nghĩ cách giúp cô.
Chu Uyển Doanh rất bất ngờ, nhưng cũng có chút sợ.
Mặc dù cô từng quay phim của Mạnh lão sư, nhưng thật ra quan hệ của cô với Mạnh lão sư không thân lắm. Huống hồ phim đã quay xong lâu vậy rồi, cô không ngờ Mạnh lão sư còn nhớ đến cô.
Sáng hôm sau, Chu Uyển Doanh chuẩn bị qua bắt taxi đến nhà Mạnh Lan lão sư.
Tạ Lẫm lướt web một lúc đến khi lướt tới trang thứ mười thì cuối cùng cũng nhìn thấy chút tin tức khác.
Đó là tin tức hai năm trước, người thế thân của đoàn phim – Chu Uyển Doanh lúc thế thân quay xiếc thú cho nữ minh tinh, không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Tin tức kèm theo một bức ảnh Chu Uyển Doanh từ dưới đất bò dậy, mặt nhợt nhạt ngồi một bên nghỉ ngơi.
Tạ Lẫm xem đến đây thì bỗng nhiên không xem tiếp được nữa.
Hai năm trước, Chu Uyển Doanh bao nhiêu tuổi?
17 tuổi? Hay 18?
Anh đóng laptop lại rồi ném sang một bên.
Anh ngồi dựa vào sô pha, mắt chăm chăm có hơi thất thần nhìn đầu thuốc kẹp giữa ngón tay đang cháy, thật lâu sau thì quên cả hút thuốc.
*
Năm gần đây tuổi tác của đạo diễn Mạnh Lan đã lớn, mặc dù cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhưng không còn liều mạng như hồi trẻ, bây giờ mấy năm mới quay một bộ phim mới.
Sau bộ ‘Minh nguyệt kiếm’ thì ông cũng được rảnh rỗi, ở nhà chăm sóc hoa cỏ, nghiên cứu kịch bản, chơi đồ cổ, cuộc sống trôi qua nhàn hạ lại thoải mái.
Sáng hôm nay, ông đang ở nhà ngắm nghía một bình hoa cổ vừa đón về thì Tạ Lẫm từ bên ngoài tay đút túi quần đi vào, mắt liếc nhìn bình hoa kia rồi cười hỏi: “Chế tác năm Càn Long à? Đâu ra thú vui này vậy?”
Mạnh Lan ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm, cười nói: “Không hổ là nhà sưu tầm thâm niên, nhìn một phát là ra ngay.”
Tạ Lẫm cong môi cười, ung dung nói: “Ngài quá khen rồi. Do trong nhà cũng có một cái gần giống mà thôi.”
“Thật ư?” Mạnh Lan lập tức tò mò, hỏi: “Mua khi nào thế? Sao trước đây chưa thấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Lẫm đút tay vào túi quần rồi ngồi xuống sô pha, nói: “Tuần trước đi công tác, đã đầu giá từ Pháp đem về. Nếu ngài thích thì ngày mai tôi cho người mang qua cho ngài, vừa hay ghép cặp với cái của ngài luôn.”
Mạnh Lan vô cùng vui mừng, nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ để cậu từ bỏ thứ yêu thích vậy được.”
Tạ Lẫm mỉm cười, nhìn Mạnh Lan rồi nói: “Nếu ngài thật sự ngại thì giúp tôi một việc.”
Mạnh Lan lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Việc gì? Cậu nói xem?”
Tạ Lẫm nói: “Nữ chính kia của ngài, ngài còn nhớ Chu Uyển Doanh không?”
Mạnh Lan gật đầu, nói: “Đương nhiên. Sao thế?”
Tạ Lẫm nói: “Ngài không cập nhật tin tức gì hết, đợt trước cô ấy xảy ra chút chuyện, bị công ty bọn họ cắt việc rồi, bây giờ không có phim quay, cực kỳ đáng thương.”
Mạnh Lan không xem tin tức giải trí, ông chỉ lo quay phim, quay xong thì rút lui tránh xa cuộc sống của giới giải trí, cho nên trước nay đều không biết gì về tình hình phát triển của giới giải trí.
Nghe Tạ Lẫm nói, ông rất bất ngờ: “Tại sao chứ?”
Tạ Lẫm nói: “Nghe nói là quản lý muốn cô ấy đi tiếp rượu, cô ấy không đồng ý nên đã làm ầm ĩ lên.”
Mạnh Lan nghe vậy thì cau mày, nói: “Cho nên tôi thật sự không thích điểm này của giới giải trí, bẩn thỉu xấu xa, diễn viên tốt cũng sắp bị họ hủy hết rồi!”
Tạ Lẫm nói: “Tốt xấu gì cô ấy cũng là học trò của ngàu, ngài không có việc gì thì dẫn cô ấy ra ngoài gặp người này người kia, giới thiệu chút tài nguyên cho cô ấy.”
Mạnh Lan nghe vậy thì hơi bất ngờ, ông nhìn Tạ Lẫm chăm chú một hồi, không nhịn được liền hỏi: “Không đúng nhỉ. Từ khi nào mà cậu rảnh rỗi quan tâm đến những chuyện vặt này vậy?”
Tạ Lẫm liếc nhìn Mạnh Lan không nói gì.
Suy cho cùng Mạnh Lan là người đã sống hơn nửa đời, một lúc là phản ứng lại ngay, trong mắt hiện lên nụ cười ranh mãnh, trêu ghẹo: “Cây vạn tuế ngàn năm của cậu nở hoa rồi à.”
Tạ Lẫm không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh chỉ nói: “Bên phía công ty cô ấy lấy hợp đồng ra để uy hiếp, không cho cô ấy tự mình nhận phim. Phía công ty cô ấy để tôi giải quyết, có điều tôi không tiện ra mặt, làm phiền ngài rồi.”
Mạnh Lan gật đầu, nói: “Cứ như cậu nói đi, tốt xấu gì Uyển Doanh cũng là học trò của tôi, chuyện này nếu tôi đã biết thì chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp cô ấy. Huống hồ là cậu hiếm khi lại mở lời với tôi, nhất định tôi sẽ làm ổn thỏa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong giới này Mạnh Lan cũng được tính là đức cao vọng trọng, huống hồ sau lưng ông còn có chỗ dựa tư bản như Tạ Lẫm, cho nên ít nhiều người trong giới đều nể mặt ông.
Chu Uyển Doanh cũng coi như là học trò của ông, ông đích thân ra mặt dẫn dắt cô, cũng tính là hợp tình hợp lý.
Tạ Lẫm nói: “Phiền ngài phí tâm rồi. Hôm khác ngài đến chỗ tôi xem thử, nhìn trúng cái gì tôi cho người mang qua cho.”
Mạnh Lan cười nói: “Cái khác thì thôi, cậu cho tôi bình hoa vừa nãy nói là được, bao nhiêu tiền tôi mua giá gốc.”
Tạ Lẫm cong môi cười, nói: “Một bình hoa thôi, còn đáng mua à. Ngày mai tôi bảo người mang qua cho, coi như tôi nợ ngài một ân tình.”
Nói xong anh nhìn Mạnh Lan rồi cố ý dặn dò: “Có điều nếu Chu Uyển Doanh hỏi thì đừng nhắc đến tôi đó.”
Mạnh Lan hiểu, ông cười nói: “Biết rồi.”
Ông vẫn không nhịn được tò mò nên nói: “Nhưng cách theo đuổi người khác của cậu có phải quá lòng vòng rồi không? Chi bằng cậu trực tiếp ra mặt, bớt phải vòng vo.”
Tính cách của Tạ Lẫm làm sao có thể trực tiếp ra mặt.
Anh đứng dậy, nói: “Chuyện này ngài đừng hỏi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
*
Chu Uyển Doanh nằm mơ cũng không ngờ cô sẽ nhận được điện thoại của Mạnh Lan lão sư.
Chiều hôm đó cô đang học thể hình bên ngoài thì đột nhiên Mạnh lão sư gọi cho cô, ông nói đã biết chuyện của cô, bảo cô đến nhà ông một chuyến, ông nghĩ cách giúp cô.
Chu Uyển Doanh rất bất ngờ, nhưng cũng có chút sợ.
Mặc dù cô từng quay phim của Mạnh lão sư, nhưng thật ra quan hệ của cô với Mạnh lão sư không thân lắm. Huống hồ phim đã quay xong lâu vậy rồi, cô không ngờ Mạnh lão sư còn nhớ đến cô.
Sáng hôm sau, Chu Uyển Doanh chuẩn bị qua bắt taxi đến nhà Mạnh Lan lão sư.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro