Chương 20
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Tạ Lẫm duỗi tay kéo cô gái ở phía sau lưng mình xuống, cô gái ấy lại đi vòng ra đằng trước, ở ngay trước mặt ôm chầm lấy cánh tay của Tạ Lẫm, mí mắt cong veo, giống như cô ấy đang muốn làm nũng.
Chu Uyển Doanh biết rõ cô gái đó là ai. Đó là nữ minh tinh có tên —— Tống Nam Chi.
Cô ở phía xa nhìn về phía Tống Nam Chi và Tạ Lẫm, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt trắng bệch.
Cũng ngay lúc đó, đột nhiên ở bên cạnh lại truyền đến một giọng cười trào phúng của Trương Nguyệt, châm chọc mà nói với cô: "Tôi đoán chắc là cô thích Tạ Lẫm mà. Đáng tiếc, người đàn ông có thân phận giống như Tạ Lẫm, cũng không phải là loại người mà một cô gái chưa từng học qua tiểu học giống như cô có thể mơ tưởng đến được?"
"Cô cũng không biết tự nhìn lại xem bản thân Tống Nam Chi là người có thân phận gì, là một đại tiểu thư chân chính ở trong giới hào môn. Nếu như Tạ Lẫm muốn tìm bạn gái để kết giao hẹn hò, như vậy tất nhiên là cũng cần phải tìm đến những cô gái môn đăng hộ đối giống như vậy."
"Cô chỉ là một con gà rừng đi ra từ vùng núi lớn hẻo lánh, còn có ý muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cô đang nằm mơ mộng ảo tưởng giữa ban ngày sao."
Hai mắt của Chu Uyển Doanh đột nhiên phiếm hồng, cô quay mặt đi, lạnh lùng nhìn Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt nhìn thấy hai đôi mắt đỏ ửng lên của Chu Uyển Doanh, càng trở nên đắc ý hơn, tiếp tục nói: "Nói thật, loại người giống như cô, đi làm tình nhân làm ấm giường cho người ta, có khi người ta còn không nhìn trúng cô nữa là."
"Cô nói đủ rồi sao!" Chu Uyển Doanh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mà chửi Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt cười lạnh hỏi lại: "Làm sao vậy? Chọc vào đúng chỗ đau của cô sao?"
Chu Uyển Doanh không muốn để ý đến cô ta, xoay người lại nhanh chóng rời đi.
Cô bước đi thật nhanh, giống như đang muốn chạy trối chết.
Tất nhiên là, cô cũng không thể nào nhìn thấy Tạ Lẫm dùng tay của mình kéo cánh tay của Tống Nam Chi ra, vô tình nói một câu: "Trước công chúng, đừng có lôi lôi kéo kéo."
Tống Nam Chi chu miệng hừ một tiếng, sau đó mới nói chuyện: "Anh đã bao lâu rồi không chịu về nhà. Anh không có ở nhà, mỗi ngày mẹ đều nói em, một hai yêu cầu bắt buộc em phải đi thân cận."
Tạ Lẫm nói: "Em không phải là chỉ cần không đi là được rồi sao, không lẽ mẹ còn có thể trói em đi đến chỗ đó?"
Tống Nam Chi lại nắm lấy cánh tay của Tạ Lẫm, tiếp tục làm nũng: "Anh à, xin anh đó, anh mau đi nói chuyện với mẹ một chút thôi có được không, chỉ cần nói hiện tại em không muốn đi thân cận, vẫn còn chưa muốn kết hôn vào lúc này."
Tạ Lẫm nói: "Được rồi. Mẹ không nói đến em, liền quay sang nói đến anh, cuộc sống hai ngày qua thật vất vả có thể được yên tĩnh một chút, em để cho anh có thể thanh tịnh một chút có được không."
Khuôn mặt nhỏ của Tống Nam Chi nhắn lại, nói: "Vậy thì em phải làm sao bây giờ?"
Tạ Lẫm nói: "Vậy thì em đừng quan tâm đến lời mẹ nói. Nếu như thật sự không được nữa, vậy thì em cứ dọn ra ngoài ở một mình."
"Vậy em chuyển đến ở chung nhà với anh được không?" Ánh mắt của Tống Nam Chi sáng rực lên.
Tạ Lẫm trả lời: "Thôi đi. Đừng có mà đến đó làm phiền anh."
Tống Nam Chi cười tủm tỉm, đột nhiên lại hỏi: "Anh, trong nhà của anh có phải đang giấu một cô gái nào đó đúng hay không? Anh Tần Chiếu có nói, anh gần nhất đang bị một cô gái mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo."
Tạ Lẫm liếc mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em gần đây rảnh rỗi lắm đúng không? Còn có thời gian đi lo đến chuyện của anh?"
Trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò của Tống Nam Chi, vô cùng bát quái mà hỏi tiếp: "Em chỉ là muốn biết cô gái nào lại có bản lĩnh đến như vậy, có thể khiến cho anh bị mê hoặc đến mức trở nên điên đảo?"
Suy nghĩ, lại nói tiếp: "Hay là để cho em đoán thử một chút, có phải là cô gái đó nằm ở trong giới giải trí đúng hay không?"
Tạ Lẫm làm sao có thể để cho cô đoán ra được, nói tiếp: "Tự lo chuyện của em đi, ít lo chuyện liên quan đến anh một chút."
"Anh đi đây, trở về sớm một chút." Nói xong lập tức xoay người, lập tức rời khỏi đó.
Sau đêm hôm đó nhìn thấy Tạ Lẫm ở bên cạnh Tống Nam Chi, Chu Uyển Doanh sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.
Cô để lại hết tất cả những tưởng niệm cuối cùng của mình ở sâu trong đáy lòng cũng che giấu đi hết, không để cho một người nào biết đến.
May mắn hơn đó là khoảng thời gian đó công việc khá bận rộn, kỳ tuyển chọn thử vai dành cho bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Trình Đảo cuối cùng cũng đã đi đến vòng loại cuối cùng, mỗi ngày cô đều toàn tâm toàn ý mả chìm đắm trong việc nghiền ngẫm về nhân vật mà mình thử vai, cho nên bản thân cô cũng không có cảm thấy khổ sở gì cho lắm.
Vào thời điểm trung tuần tháng mười hai, nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Trình Đào rốt cuộc cũng đã xác định được, Chu Uyển Doanh đã vượt qua tất cả các chặng đường, cuối cùng ở trong cái vòng loại cuối cùng dùng kỹ thuật diễn xuất vô cùng hấp dẫn của mình, biểu diễn một màn khóc trong im lặng, thành công giành được vai nữ chính trong phim của Trình Đào.
Sau khi buổi thử vai kết thúc, Trình Đào còn đứng lên vỗ tay chúc mừng cô, khen cô là người sinh ra để đi đóng phim điện ảnh.
Sau khi xong việc Trình Đào và Mạnh Lan có trò chuyện với nhau, ông còn khen mắt nhìn người của Mạnh Lan, lại có thể kiếm được một nữ diễn viên giỏi như vậy. Ở trong cái thời buổi bây giờ, diễn viên vừa có thiên phú vừa nghiêm túc khi diễn xuất giống như vậy không còn nhiều lắm.
Mạnh Lan nói: "Cô bé đó cũng không phải là người có thiên phú trong lĩnh vực này, nhưng mà cô bé đó rất nỗ lực, trước khi tôi biết đến cô bé này cũng đã từng chạy qua chạy lại khắp nơi trong phim trường, ở sau lưng chắc chắn là cũng dùng rất nhiều công sức để học tập diễn xuất."
Trình Đào cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Cô gái đó năm nay mới có hai mươi tuổi, nếu như dựa theo lời của ông nói, trước khi ông tìm thấy cô ấy đã từng phải chạy qua chạy lại khắp nơi trong đoàn phim, vậy chẳng phải là cô gái khi xuất đạo mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi? Không có đi học sao?"
Mạnh Lan gật đầu, nói: "Lúc trước, thời điểm mà tôi mới biết được chuyện này cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Cô bé đó cũng không chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà trong đầu thì không có một cái gì, ngược lại khi nói chuyện với cô bé, ông có thể cảm nhận được cảm giác yên tĩnh ở trên người của cô bé, là một người có văn hoá."
Trình Đào liền tỏ vẻ đồng ý, nói: "Đúng vậy. Khi nói chuyện với cô ấy, vừa nghe liền biết là người đã từng đọc sách, nói chuyện rất có nội hàm. Cho nên lúc nãy ông nói cô ấy mới mười sáu mười bảy tuổi liền chạy qua chạy lại trên phim trường, tôi liền cảm thấy ngoài ý muốn."
Hạ Diệc Phương bưng trên tay dĩa trái cây đi từ trong phòng bếp ra, nói: "Cũng không phải là việc ngoài ý muốn đâu. Lần trước tôi đến giúp Uyển Uyển chuyển nhà, phát hiện trong nhà của con bé có rất nhiều sách, tất cả đều đã đọc qua hết rồi còn có những chỗ được đánh dấu lại."
"Cô gái nhỏ này không bao giờ nói đến những việc này, nhưng mà lại tự nỗ lực khắc khổ trong thầm lặng."
Bà ngồi xuống, đột nhiên lại thở dài một hơi, nói: "Kỳ thật tôi cũng đã từng hỏi con bé, vì sao lại tiến vào giới giải trí này sớm như vậy, vì sao lại không đến trường đi học."
"Con bé chắc là cũng không muốn nói việc này với bất kỳ ai, cho nên cũng chỉ nói là trong nhà không có điều kiện, cho nên phải đi ra ngoài kiếm tiền từ nhỏ."
*
Nói đến việc chuyển nhà, kỳ thật việc này là do Tạ Lẫm lén nhờ Hạ Diệc Phương.
Chiều hôm đó Tạ Lẫm đến đây, thời điểm trước khi đi, có nói riêng với một mình Hạ Diệc Phương, muốn bà rút một chút thời gian qua giúp đỡ Chu Uyển Doanh chuyển nhà.
Anh có một căn nhà để trống ở trên đường Dương Hoài, dù sao thì cũng chưa có ai ở, liền nhường lại cho Chu Uyển Doanh chuyển vào ở trước.
Chu Uyển Doanh biết rõ cô gái đó là ai. Đó là nữ minh tinh có tên —— Tống Nam Chi.
Cô ở phía xa nhìn về phía Tống Nam Chi và Tạ Lẫm, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt trắng bệch.
Cũng ngay lúc đó, đột nhiên ở bên cạnh lại truyền đến một giọng cười trào phúng của Trương Nguyệt, châm chọc mà nói với cô: "Tôi đoán chắc là cô thích Tạ Lẫm mà. Đáng tiếc, người đàn ông có thân phận giống như Tạ Lẫm, cũng không phải là loại người mà một cô gái chưa từng học qua tiểu học giống như cô có thể mơ tưởng đến được?"
"Cô cũng không biết tự nhìn lại xem bản thân Tống Nam Chi là người có thân phận gì, là một đại tiểu thư chân chính ở trong giới hào môn. Nếu như Tạ Lẫm muốn tìm bạn gái để kết giao hẹn hò, như vậy tất nhiên là cũng cần phải tìm đến những cô gái môn đăng hộ đối giống như vậy."
"Cô chỉ là một con gà rừng đi ra từ vùng núi lớn hẻo lánh, còn có ý muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cô đang nằm mơ mộng ảo tưởng giữa ban ngày sao."
Hai mắt của Chu Uyển Doanh đột nhiên phiếm hồng, cô quay mặt đi, lạnh lùng nhìn Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt nhìn thấy hai đôi mắt đỏ ửng lên của Chu Uyển Doanh, càng trở nên đắc ý hơn, tiếp tục nói: "Nói thật, loại người giống như cô, đi làm tình nhân làm ấm giường cho người ta, có khi người ta còn không nhìn trúng cô nữa là."
"Cô nói đủ rồi sao!" Chu Uyển Doanh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lạnh lùng mà chửi Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt cười lạnh hỏi lại: "Làm sao vậy? Chọc vào đúng chỗ đau của cô sao?"
Chu Uyển Doanh không muốn để ý đến cô ta, xoay người lại nhanh chóng rời đi.
Cô bước đi thật nhanh, giống như đang muốn chạy trối chết.
Tất nhiên là, cô cũng không thể nào nhìn thấy Tạ Lẫm dùng tay của mình kéo cánh tay của Tống Nam Chi ra, vô tình nói một câu: "Trước công chúng, đừng có lôi lôi kéo kéo."
Tống Nam Chi chu miệng hừ một tiếng, sau đó mới nói chuyện: "Anh đã bao lâu rồi không chịu về nhà. Anh không có ở nhà, mỗi ngày mẹ đều nói em, một hai yêu cầu bắt buộc em phải đi thân cận."
Tạ Lẫm nói: "Em không phải là chỉ cần không đi là được rồi sao, không lẽ mẹ còn có thể trói em đi đến chỗ đó?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Nam Chi lại nắm lấy cánh tay của Tạ Lẫm, tiếp tục làm nũng: "Anh à, xin anh đó, anh mau đi nói chuyện với mẹ một chút thôi có được không, chỉ cần nói hiện tại em không muốn đi thân cận, vẫn còn chưa muốn kết hôn vào lúc này."
Tạ Lẫm nói: "Được rồi. Mẹ không nói đến em, liền quay sang nói đến anh, cuộc sống hai ngày qua thật vất vả có thể được yên tĩnh một chút, em để cho anh có thể thanh tịnh một chút có được không."
Khuôn mặt nhỏ của Tống Nam Chi nhắn lại, nói: "Vậy thì em phải làm sao bây giờ?"
Tạ Lẫm nói: "Vậy thì em đừng quan tâm đến lời mẹ nói. Nếu như thật sự không được nữa, vậy thì em cứ dọn ra ngoài ở một mình."
"Vậy em chuyển đến ở chung nhà với anh được không?" Ánh mắt của Tống Nam Chi sáng rực lên.
Tạ Lẫm trả lời: "Thôi đi. Đừng có mà đến đó làm phiền anh."
Tống Nam Chi cười tủm tỉm, đột nhiên lại hỏi: "Anh, trong nhà của anh có phải đang giấu một cô gái nào đó đúng hay không? Anh Tần Chiếu có nói, anh gần nhất đang bị một cô gái mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo."
Tạ Lẫm liếc mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Em gần đây rảnh rỗi lắm đúng không? Còn có thời gian đi lo đến chuyện của anh?"
Trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò của Tống Nam Chi, vô cùng bát quái mà hỏi tiếp: "Em chỉ là muốn biết cô gái nào lại có bản lĩnh đến như vậy, có thể khiến cho anh bị mê hoặc đến mức trở nên điên đảo?"
Suy nghĩ, lại nói tiếp: "Hay là để cho em đoán thử một chút, có phải là cô gái đó nằm ở trong giới giải trí đúng hay không?"
Tạ Lẫm làm sao có thể để cho cô đoán ra được, nói tiếp: "Tự lo chuyện của em đi, ít lo chuyện liên quan đến anh một chút."
"Anh đi đây, trở về sớm một chút." Nói xong lập tức xoay người, lập tức rời khỏi đó.
Sau đêm hôm đó nhìn thấy Tạ Lẫm ở bên cạnh Tống Nam Chi, Chu Uyển Doanh sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.
Cô để lại hết tất cả những tưởng niệm cuối cùng của mình ở sâu trong đáy lòng cũng che giấu đi hết, không để cho một người nào biết đến.
May mắn hơn đó là khoảng thời gian đó công việc khá bận rộn, kỳ tuyển chọn thử vai dành cho bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Trình Đảo cuối cùng cũng đã đi đến vòng loại cuối cùng, mỗi ngày cô đều toàn tâm toàn ý mả chìm đắm trong việc nghiền ngẫm về nhân vật mà mình thử vai, cho nên bản thân cô cũng không có cảm thấy khổ sở gì cho lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào thời điểm trung tuần tháng mười hai, nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới của đạo diễn Trình Đào rốt cuộc cũng đã xác định được, Chu Uyển Doanh đã vượt qua tất cả các chặng đường, cuối cùng ở trong cái vòng loại cuối cùng dùng kỹ thuật diễn xuất vô cùng hấp dẫn của mình, biểu diễn một màn khóc trong im lặng, thành công giành được vai nữ chính trong phim của Trình Đào.
Sau khi buổi thử vai kết thúc, Trình Đào còn đứng lên vỗ tay chúc mừng cô, khen cô là người sinh ra để đi đóng phim điện ảnh.
Sau khi xong việc Trình Đào và Mạnh Lan có trò chuyện với nhau, ông còn khen mắt nhìn người của Mạnh Lan, lại có thể kiếm được một nữ diễn viên giỏi như vậy. Ở trong cái thời buổi bây giờ, diễn viên vừa có thiên phú vừa nghiêm túc khi diễn xuất giống như vậy không còn nhiều lắm.
Mạnh Lan nói: "Cô bé đó cũng không phải là người có thiên phú trong lĩnh vực này, nhưng mà cô bé đó rất nỗ lực, trước khi tôi biết đến cô bé này cũng đã từng chạy qua chạy lại khắp nơi trong phim trường, ở sau lưng chắc chắn là cũng dùng rất nhiều công sức để học tập diễn xuất."
Trình Đào cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Cô gái đó năm nay mới có hai mươi tuổi, nếu như dựa theo lời của ông nói, trước khi ông tìm thấy cô ấy đã từng phải chạy qua chạy lại khắp nơi trong đoàn phim, vậy chẳng phải là cô gái khi xuất đạo mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi? Không có đi học sao?"
Mạnh Lan gật đầu, nói: "Lúc trước, thời điểm mà tôi mới biết được chuyện này cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Cô bé đó cũng không chỉ là một bình hoa xinh đẹp mà trong đầu thì không có một cái gì, ngược lại khi nói chuyện với cô bé, ông có thể cảm nhận được cảm giác yên tĩnh ở trên người của cô bé, là một người có văn hoá."
Trình Đào liền tỏ vẻ đồng ý, nói: "Đúng vậy. Khi nói chuyện với cô ấy, vừa nghe liền biết là người đã từng đọc sách, nói chuyện rất có nội hàm. Cho nên lúc nãy ông nói cô ấy mới mười sáu mười bảy tuổi liền chạy qua chạy lại trên phim trường, tôi liền cảm thấy ngoài ý muốn."
Hạ Diệc Phương bưng trên tay dĩa trái cây đi từ trong phòng bếp ra, nói: "Cũng không phải là việc ngoài ý muốn đâu. Lần trước tôi đến giúp Uyển Uyển chuyển nhà, phát hiện trong nhà của con bé có rất nhiều sách, tất cả đều đã đọc qua hết rồi còn có những chỗ được đánh dấu lại."
"Cô gái nhỏ này không bao giờ nói đến những việc này, nhưng mà lại tự nỗ lực khắc khổ trong thầm lặng."
Bà ngồi xuống, đột nhiên lại thở dài một hơi, nói: "Kỳ thật tôi cũng đã từng hỏi con bé, vì sao lại tiến vào giới giải trí này sớm như vậy, vì sao lại không đến trường đi học."
"Con bé chắc là cũng không muốn nói việc này với bất kỳ ai, cho nên cũng chỉ nói là trong nhà không có điều kiện, cho nên phải đi ra ngoài kiếm tiền từ nhỏ."
*
Nói đến việc chuyển nhà, kỳ thật việc này là do Tạ Lẫm lén nhờ Hạ Diệc Phương.
Chiều hôm đó Tạ Lẫm đến đây, thời điểm trước khi đi, có nói riêng với một mình Hạ Diệc Phương, muốn bà rút một chút thời gian qua giúp đỡ Chu Uyển Doanh chuyển nhà.
Anh có một căn nhà để trống ở trên đường Dương Hoài, dù sao thì cũng chưa có ai ở, liền nhường lại cho Chu Uyển Doanh chuyển vào ở trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro