Khiến Anh Si Mê

Chương 21

Nghê Đa Hỉ

2024-10-16 14:24:50

Anh cảm thấy rất lo ngại khi để cho Chu Uyển Doanh ở cái chỗ chướng khí mù mịt, ngư long hỗn tạp* giống như vậy, cô còn là một nữ minh tinh lại ở cái chỗ như thế, chắc là sợ bản thân mình an toàn quá thì phải.

*Ngư long hỗn tạp: ý chỉ là nơi trộn lẫn giữa người tốt và kẻ xấu.

Hạ Diệc Phương cầm lấy chìa khóa Tạ Lẫm đưa, mở miệng đùa giỡn trêu ghẹo anh: "Cô đã nói nếu như con thích người ta, trực tiếp ra mặt không phải tốt hơn sao? Thế nhưng lại để cho cô cùng với Mạnh lão sư của con đứng ra làm người trung gian ở giữa hai bên, cần gì mà phải lòng vòng nhiều như vậy, người trẻ tuổi giống như mấy đứa bây giờ phương thức dùng để theo đuổi con gái nhà người ta đều là cái kiểu cho đi không cần hồi đáp giống như thế sao?"

Tạ Lẫm nói: "Cô ngàn lần đừng nhắc đến tên con."

Kỳ thật thì phương thức theo đuổi con gái nhà người ta theo kiểu cho đi không cần hồi đáp giống như thế, chỉ của riêng một mình Tạ Lẫm mà thôi.

Tạ Lẫm là một thương nhân, mà thương nhân lại là người thích đánh cờ nhất.

Chu Uyển Doanh vẫn còn chưa có ngửa bài ra, sao anh có thể trước thời hạn mà rút con át chủ bài của chính mình ra được chứ.

*

Bộ phim điện ảnh mới của Trình Đào sẽ khai máy vào tháng mười hai, địa điểm quay phim lần này nằm ở Đại Lý.

Bởi vì cần phải dựa theo khí hậu của thời tiết, do đó mà thời gian có hơi vội vàng, trước khi tiến tổ, Chu Uyển Doanh có chuẩn bị một phần lễ vật đến nhà của Mạnh lão sư một chuyến.

Ngày đó vừa đúng dịp là ngày lễ Giáng Sinh, Chu Uyển Doanh mặc một cái áo khoác có nút áo màu đỏ vô cùng đáng yêu, trên đầu còn đội nón màu trắng tinh có lớp lông xù khá mềm mại và ấm áp.

Thời điểm mà cô cầm lấy lễ vật đi đến nhà, lại vô tình ngoài ý muốn mà nhìn thấy Tạ Lẫm.

Vào ngày hôm nay, Tạ Lẫm vốn dĩ cũng không có tính toán muốn đến đây.

Nhưng mà buổi chiều hôm nay lại vô tình gặp Mạnh Lan ở trong tiệm bán đồ cổ của bạn anh, lúc đó Mạnh Lan cầm lấy một bức tranh chữ đến gần để cho anh nhìn và đánh giá thử xem, anh liền nhìn thử, rồi nói: " Nói chung là, cái này cũng không có đáng giá để sưu tầm cho lắm."

Mạnh Lan ở cái phương diện xem đồ cổ này rất tin tưởng ánh mắt của Tạ Lẫm, rốt cuộc thì Tạ Lẫm là một đại thiếu gia đích thật, từ nhỏ đã sống bên trong đám đồ cổ đó đến lớn, ánh mắt thật sự rất nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được thật giả.

Ông cầm lấy bức tranh chữ đưa cho nhân viên đặt lại vị trí cũ, sau đó thì ngồi lại trên ghế uống chén trà lúc nãy được đặt trên bàn, cười vui vẻ hỏi Tạ Lẫm khoảng thời gian này tiến độ như thế nào rồi.

Tạ Lẫm liếc mắt nhìn ông, hỏi lại: "Tiến độ của cái gì?"

Mạnh Lan lại cười tươi trả lời: " Về Uyển Doanh đó."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Lẫm liền thu hồi sắc mặt, có chút lười biếng mà dựa lưng vào chiếc ghế bành đang ngồi, cầm lấy chiếc bật lửa ở trong tay bật lên.

Anh khó được lại có lúc muốn nghiêm túc, lần trước nhìn thấy cô chắc là vào buổi tiệc tối của liên hoan phim vào tháng trước. Cô gái đó cũng chưa thèm tiến lên chào hỏi anh một câu nào, sau khi buổi tiệc kết thúc, người cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng đâu hết.

Mạnh Lan nhìn thấy Tạ Lẫm làm ra dáng vẻ như thế, liền đoán được có lẽ tiến độ của chuyện này dường như không được thuận lợi thì phải, liền cười nói: "Tối nay có muốn qua nhà của ta cùng ăn cơm chiều hay không? Dì Hạ của em khó có được một hôm tự mình đích thân xuống bếp."

Tạ Lẫm có chút lười biếng nói: "Quên đi. Hôm nay là một ngày lễ lớn như vậy, em sẽ không đến quấy rầy thế giới hai người đâu."

Mạnh Lan cười nói: "Không đi thật sao? Uyển Doanh cũng muốn đến, con bé sắp phải tiến tổ rồi, sáng ngày mai sẽ lên máy bay đến Đại Lý, đoán chừng thời gian kết thúc quá trình quay phim, cũng cần phải đến mùa xuân sang năm mới quay trở về."

Tạ Lẫm: " …" 

Sau một lúc, cuối cùng cũng nghiêng đầu qua, nhìn về phía Mạnh Lan, không thể nào hiểu được hỏi một câu: "Ngài tự mình lái xe đến đây sao?"

Mạnh Lan giật mình, chưa kịp phản ứng lại. Trong lòng còn đang thầm nghĩ, là tài xế lái xe chở ông đến đây.

Cũng không đợi ông mở miệng ra giải thích, Tạ Lẫm đã mở miệng trước, nói: "Nhìn trời hôm nay có lẽ sẽ có tuyết rơi, em lái xe đưa thấy đi một đoạn."

Mạnh Lan: " ???"

Thôi vậy.

Tạ tổng muốn sĩ diện, vậy thì tốt nhất là đừng nên vạch trần bộ mặt thật ấy của anh.

Ông cố nén cười gật đầu, nói: "Vậy thì phải vất vả cho em rồi, buổi tối trễ như vậy mà còn phải đi một chuyến.

Tạ Lẫm thì đứng đắn trả lời: "Lão sư không cần phải khách sáo."

*

Ngay lúc đó Tạ Lẫm vốn đang bắt chéo chân ngồi ở trên ghế sô pha, ở giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Nhìn thấy Chu Uyển Doanh vừa đi từ bên ngoài vào trong nhà, cô dường như đang muốn kêu người, nụ cười tươi ở trên mặt vẫn còn hiện trên môi.

Đêm nay cô bận một cái áo khoác có một hàng nút áo màu đỏ tươi, trên đầu thì đội một cái nón trắng tinh có lông xù mềm mại, có lẽ là do mới vừa từ bên ngoài bước vào trong nhà, mà khuôn mặt trắng nõn của cô có hơi đỏ ửng lên vì lạnh, nhìn giống như một quả táo màu đỏ tươi, nhìn như thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tạ Lẫm có chút không tình nguyện phải thừa nhận bản thân anh đã động tâm, nhưng mà ánh mắt của anh đặt ở trên khuôn mặt của Chu Uyển Doanh, nhìn chăm chú, không có ý muốn dời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Uyển Doanh đứng ở ngay cửa, vốn dĩ muốn mở miệng gọi Hạ lão sư, lại không nghĩ đến vừa mới bước một chân vào nhà lại nhìn thấy Tạ Lẫm.

Nụ cười trên mặt cô nhanh chóng cứng đờ, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tạ Lẫm, trong lúc nhất thời không biết có nên cười tiếp, hay là không nên cười.

Nhìn chằm chằm gần nửa ngày, cuối cùng cơ thể dường như có chút cứng đờ mà nở một nụ cười nhìn về hướng của Tạ Lẫm, giơ bàn tay cứng đờ lên chào hỏi: "Xin chào, Tạ tổng, lâu quá không gặp."

Lúc này Tạ Lẫm mới nhìn cô gật đầu, chưa có nói gì cả.

Buông đôi chân đang bắt chéo của mình, hơi cúi người xuống, dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay mình vào bên trong gạt tàn thuốc.

Phòng khách lúc này chỉ có một mình Tạ Lẫm, Chu Uyển Doanh cảm thấy có chút xấu hổ, cô cầm lấy lễ vật của mình đưa cho dì Mai, nhẹ giọng hỏi: "Hạ lão sư và Mạnh lão sư đâu rồi ạ?"

Dì Mai liền cười trả lời: "Hạ lão sư thì ở trong phòng bếp, còn Mạnh lão sư thì đã đi xuống tầng hầm để lấy rượu rồi."

Chu Uyển Doanh ngồi xuống thay giày ra mang dép đi vào nhà, mới trả lời: "Vậy tôi đi giúp Hạ lão sư."

Nói xong, cũng không có tiếp tục ở lại trong phòng khách, trực tiếp đi thẳng xuống phòng bếp ở trong nhà.

Tạ Lẫm nhìn thoáng qua bóng dáng dần khuất đi của Chu Uyển Doanh, anh cảm thấy Chu Uyển Doanh hôm nay có chút khác với lúc bình thường, nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không thể nào nói ra được rốt cuộc thì khác nhau ở chỗ nào.

*

Buổi tối hôm nay, Chu Uyển Doanh cũng hỗ trợ làm thêm hai món ăn, một món cá hấp lá chanh, một món ức bò sốt rượu vang đỏ.

Sau khi dọn lên bàn xong, Hạ Diệc Phương cười đùa muốn Tạ Lẫm đoán thử, món ăn nào là do Chu Uyển Doanh làm.

Tạ Lẫm liền liếc mắt nhìn một cái về cái dĩa cá hấp nằm ở chính giữa bàn ăn, trả lời: "Cá sao?"

Hạ Diệc Phương liền cười nói: "Còn gì nữa?"

Tạ Lẫm làm sao có thể đoán ra được, liền tùy tiện đoán mò đại một món: "Đậu hủ sao?"

Hạ Diệc Phương cười trả lời: "Là món ức bò sốt rượu vang đỏ."

Vừa nói chuyện, vừa cầm đũa lên gấp một miếng thịt bỏ vào chén của Tạ Lẫm, còn không keo kiệt mà khích lệ: "Uyển Uyển đúng là một đứa trẻ có tài, những cái món đặc biệt như vậy, cô còn không biết làm. Món ức bò này lúc nãy ở trong phòng bếp cô đã ăn thử một miếng, mềm mại thơm ngon, so với nhà hàng ở bên ngoài còn ngon hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0