Khiến Anh Si Mê

Chương 22

Nghê Đa Hỉ

2024-10-16 14:24:50

Tạ Lẫm theo bản năng liếc mắt nhìn Chu Uyển Doanh.

Trong toàn bộ quá trình ăn cơm Chu Uyển Doanh lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt của Tạ Lẫm, cô dường như có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, nụ cười cũng có chút e thẹn.

Hạ Diệc Phương một bên gắp đồ ăn cho Chu Uyển Doanh, một bên lại đột nhiên hỏi cô: "Uyển Uyển hiện tại có thích người nào hay không?"

Chu Uyển Doanh cảm thấy giật mình, sau đó nhanh chóng lắc đầu, trả lời: "Không có ạ."

Trong tay của Tạ Lẫm đang cầm một ly rượu vang đỏ, vốn dĩ đang tính uống, vừa nghe thấy câu trả lời này, liền ngước mắt lên nhìn Chu Uyển Doanh.

Hạ Diệc Phương cười tươi lại hỏi tiếp: "Làm sao lại không có được? Ở bên cạnh con không có một người con trai nào con cảm thấy yêu thích sao? Tuổi này của con, vốn dĩ là thời điểm lý tưởng nhất để yêu đương hẹn hò."

Chu Uyển Doanh vội vàng lắc đầu, nói: "Thật sự không có ai hết ạ. Con không có thích người nào, cũng không muốn yêu đương."

Ánh mắt của Tạ Lẫm có chút trầm xuống nhìn Chu Uyển Doanh, anh trầm mặc, không có nói chuyện.

*

Sau khi ăn cơm chiều xong, Chu Uyển Doanh lại ở trong nhà của Mạnh Lan đến gần chín giờ tối.

Ngày mai cô còn phải ra sân bay, cần phải về nhà sớm một chút để thu dọn đồ đạc của mình, vì thế liền đứng dậy chào tạm biệt mọi người.

Hạ Diệc Phương cũng đứng dậy, nói: "Ở chỗ này cũng không dễ bắt xe, Tạ tổng cũng vừa lúc muốn về, để cho cậu ấy đưa con về một đoạn đường."

"Không cần đâu …" Chu Uyển Doanh muốn cự tuyệt, nhưng mà Tạ Lẫm đã đứng dậy, bước chân đi ra ngoài, nói: "Đi thôi."

Đêm nay Tạ Lẫm có uống rượu, cho nên cũng không có lái xe.

Đi ra khỏi sân nhà, liền ngồi vào hàng ghế sau của xe.

Chu Uyển Doanh nhìn thấy cửa xe vẫn còn đang mở, việc này nói rõ là đang đợi cô.

Cô sợ bản thân mình sẽ làm ra vẻ có hơi không biết điều, do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn đi lại đó, có chút cẩn thận mà ngồi vào trên xe.

Tài xế liền giúp đỡ đóng cửa xe lại, sau đó đi vòng qua ngay chỗ ghế lái của mình.

Trên con đường xe chạy, Chu Uyển Doanh vô cùng an tĩnh mà dựa lưng vào cửa xe, cách rất xa với chỗ Tạ Lẫm đang ngồi, cũng yên tĩnh giống như cô không nói gì cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Lẫm trầm mặc nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa kính xe, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, thời điểm sắp gần đến khu nội thành, lại đột nhiên quay mặt qua, nhìn Chu Uyển Doanh.

Biểu hiện của anh giống như có ý cười lại không nở nụ cười, giống như cảm thấy tò mò, thuận miệng hỏi một câu: "Cô không có thích ai sao?"

Chu Uyển Doanh cảm thấy giật mình, ngay sau đó mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Lẫm, thể hiện thái độ vô cùng nghiêm túc, nói: "Không có."

Tạ Lẫm cảm thán "Ô" một tiếng gần như không thể nghe thấy được, cũng không có hỏi thêm gì.

Anh quay mặt đi, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa kính xe, trong tay cầm lấy chiếc bật lửa lúc có lúc không mà chuyển động, cũng không biết là đang cảm thấy phiền lòng, hay là một cái gì khác.

Gần nhất tâm tình của Tạ Lẫm có chút không được tốt cho lắm, làm việc gì cũng không thể nào cảm thấy hứng thú.

Hôm nay Tần Chiếu có hẹn anh cùng đi chơi đánh golf, anh lại không có hứng thú, nguyên cả một buổi đều lười biếng mà ngồi ở trên ghế suy nghĩ đến thất thần.

Tần Chiếu sau khi đánh xong thì quay về chỗ ngồi, hưng phấn mà khoe khoang với Tạ Lẫm: "Thế nào? Mấy quả bóng lúc nãy tớ vừa đánh ra phát huy rất tốt có đúng không?"

Tạ Lẫm dựa lưng vào ghế dựa, hai chân thì đặt lên trên cái bàn, có hút lười biếng, trả lời cho có lệ: "Tốt lắm."

Tần Chiếu cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, nói: "Cậu thôi đi, cả buổi sáng đều ngồi ở đó mà thất thần, chắc chắn là không nhìn thấy gì hết."

Tạ Lẫm cuối cùng cũng ngước mắt lên liếc nhìn cậu, nói: "Cậu biết tớ không nhìn thấy, thế còn hỏi làm gì chứ?"

Tần Chiếu đã sớm phát giác được tâm trạng của Tạ Lẫm khoảng thời gian gần đây có chút kỳ lạ, cậu uống nước xong, liền đặt lại chai nước khoáng lên trên bàn, cảm thấy vô cùng tò mò mà nhìn bạn mình, hỏi: "Cậu gần đây có chuyện gì vậy? Không có tâm trạng sao."

Tạ Lẫm lười biếng trả lời: "Cuối năm, công ty có rất nhiều việc."

Tần Chiếu nói: "Vậy sao? Trạng thái này của cậu, làm tớ còn cho rằng cậu đang bị thất tình đó."

Tạ Lẫm ngước mắt lên nhìn Tần Chiếu, biểu tình vô cùng không vui.

Tần Chiếu cũng không có chú ý đến, nói đến việc này, lại đột nhiên nhớ đến Chu Uyển Doanh.

Cậu lấy điện thoại của mình ra, vừa mở Wechat lên, vừa nói chuyện: "Uyển Uyển dạo này ở đoàn phim sống rất vui vẻ, hai ngày trước còn là ngày sinh nhật 21 tuổi của em ấy."

Tạ Lẫm nhìn vào mặt Tần Chiếu, tò mò hỏi: "Cậu như thế nào biết được?"

"Mình có kết bạn Wechat với em ấy." Tần Chiếu vừa nói chuyện, vừa mở vòng bạn bè trên Wechat của Chu Uyển Doanh, bấm vào tấm hình mà cô đăng vào ngày sinh nhật của mình, đưa đến trước mặt của Tạ Lẫm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Lẫm mặt không biểu tình, rũ mắt nhìn lướt qua.

Trên tấm hình, Chu Uyển Doanh bận một chiếc áo lông vũ màu đen thật dày, trên tay thì cầm một cái bánh sinh nhật khá đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô còn nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.

Trên mặt bánh còn viết mấy chữ: Uyển Uyển, sinh nhật vui vẻ.

Trên bánh kem cũng cắm 21 cây đèn cầy nhỏ tượng trưng cho sinh nhật 21 tuổi của cô.

Ánh mắt của Tạ Lẫm dừng lại ở trên gương mặt tươi cười một cách vui vẻ ấy của Chu Uyển Doanh, cảm xúc có chút thất thần.

Nhưng mà kỳ thật cũng không có ai biết, đây là 21 năm qua kể từ khi Chu Uyển Doanh sống ở trên đời, lần đầu tiên có người tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.

Đêm hôm ấy cô cảm thấy vui vẻ xúc động đến mức rơi nước mắt, ôm chầm lấy một nữ nhân viên công tác trong đoàn phim đứng ở bên cạnh mình.

*

Tần Chiếu nhìn thấy Tạ Lẫm nhìn chằm chằm vào tấm hình của Chu Uyển Doanh, trêu ghẹo mà cười nói: "Thế nào? Có muốn thêm Wechat của Uyển Uyển không? Có muốn mình gửi mã QR kết bạn cho cậu?"

Tạ Lẫm mặt không biểu tình dời ánh mắt qua chỗ khác, nhìn về phía Tần Chiếu: "Vì sao tôi lại phải thêm?"

Nói đùa, sao Tạ tổng có thể chủ động đi theo đuổi phụ nữ được.

Anh đứng dậy rời đi, để lại cho Tần Chiếu một cái bóng lưng vô tình.

*

Cho đến khi Chu Uyển Doanh quay phim xong, lúc trở lại Bắc Thành, đã là tháng ba.

Khi đó vừa mới vào đầu xuân, Bắc Thành lạnh hơn một chút so với Đại Lý, cô cũng kịp thời mà thay đổi một vài món quần áo giữ ấm cơ thể hơn.

Chuyện đầu tiên khi cô trở về, đó là đi thăm hỏi cô Hạ và Mạnh lão sư.

Trước lúc đến nhà cô còn gọi điện hỏi thăm trước, ở trong nhà ngày hôm đó có ai khác ở trong nhà hay không.

Cô hiện tại thật sự rất sợ gặp phải Tạ Lẫm.

Cô sợ khi mình gặp anh, liền không thể nào khắc chế được mà động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0