Khiến Anh Si Mê

Chương 28

Nghê Đa Hỉ

2024-10-16 14:24:50

"Là tôi, Tạ Lẫm." Giọng nói bình tĩnh, không nghe ra được cảm xúc.

Trong phút chốc, trái tim Chu Uyển Doanh lại đập nhanh hơn, cô bất giác nắm chặt điện thoại và kiềm chế nỗi khẩn trương, có phần khó tin hỏi: "Tạ tổng?"

Tạ Lẫm "ừ" một tiếng, nói một cách hời hợt: "Ra ngoài một tí, Hạ lão sư đưa gì đó cho cô."

*

Chu Uyển Doanh ngắt máy, nói một tiếng với nhân viên công tác bên tạp chí rằng cô có chút việc nên ra ngoài vài phút rồi sẽ nhanh chóng quay về.

Nhân viên công tác bên tạp chí ai cũng yêu thích Chu Uyển Doanh, dẫu sao hiện giờ một nữ nghệ sĩ đang trong giai đoạn nổi tiếng nhưng không hề làm giá, chịu phối hợp tăng ca quay chụp với phía tạp chí như Chu Uyển Doanh thật sự rất ít, họ cười rồi nói: "Không sao không sao hết, cô cứ việc đi đi đừng vội."

Lúc này Chu Uyển Doanh mới vội vàng cầm điện thoại đi ra khỏi Studio.

Studio Tần Tư nằm ở tầng 5 toà cao ốc Kim Mậu.

Đã gần giữa đêm, nhưng nguyên một toà nhà lớn cũng chỉ có tầng ấy vẫn còn sáng đèn.

Tạ Lẫm ngồi trong xe đợi đến phát chán, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy căn phòng còn sáng đèn ở tầng 5.

Anh vô thức nhíu mày, bỗng dưng thấy khá bực bội.

Chẳng mấy chốc, anh đã thấy Chu Uyển Doanh vừa nhấc váy vừa vội vàng chạy xuống đây.

Ban đêm giữa tháng 9 thật ra đã hơi se lạnh, thế mà cô vẫn mặc trang phục lúc chụp ảnh, một chiếc váy dạ hội màu vàng tươi có dây eo, chân còn mang đôi giày cao gót tận 7 cm.

Cô sợ Tạ Lẫm đợi lâu nên chưa kịp tìm áo khoác.

Ra khỏi đại sảnh, lướt qua một cái đã nhìn thấy xe của Tạ Lẫm đang đỗ ven đường.

Cô chạy vội qua, Tạ Lẫm thấy cô mang giày cao gót mà lại chạy tới đây, bất giác nhíu mày. Khi Chu Uyển Doanh mở cửa xe rồi ngồi vào trong, anh mở miệng hỏi: "Cô chạy làm gì? Giày cao gót thế này mà không sợ bị ngã à?"

Tay trái Chu Uyển Doanh đặt ở ngực theo bản năng, có chút ngại ngùng, cô mỉm cười và nói: "Không sao đâu, tôi quen rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nhìn Tạ Lẫm: "Hạ lão sư nhờ anh đưa gì cho tôi đó?"

Chu Uyển Doanh sở hữu làn da trắng ngần, màu vàng tươi của váy khiến da dẻ của cô càng trắng hơn cả tuyết.

Ánh đèn trong xe chiếu lên người cô, tôn lên làn da trắng nõn trong sáng, vô cùng mịn màng.

Tạ Lẫm phớt lờ sự rung động tức thời vừa dâng lên trong lòng, anh dời tầm mắt, lười biếng nói: "Súp gà."

Lúc này Chu Uyển Doanh mới chú ý tới chiếc bình giữ nhiệt kế bên hộp tỳ tay, theo bản năng hỏi: "Là cái này hở?"

Tạ Lẫm không nhìn cô, khá là lười biếng dựa lưng vào ghế. Anh ngắm nhìn con đường phía trước, lạnh nhạt "ừ" một tiếng.

Chu Uyển Doanh vội xách bình giữ nhiệt lên, cảm kích nhìn Tạ Lẫm rồi nói: "Cảm ơn anh, đã muộn vậy rồi mà còn phiền anh đưa đồ lại đây cho tôi nữa."

Tạ Lẫm hờ hững nói: "Tiện đường mà thôi."

Chu Uyển Doanh nhấp môi mỉm cười, nói: "Vậy tôi về trước."

Nói xong bèn chuẩn bị mở cửa xe rời đi, Tạ Lẫm bất chợt hỏi cô: "Phía tạp chí cô đang chụp không biết sắp xếp giờ giấc đàng hoàng à?"

Chu Uyển Doanh sửng sốt, vô thức dừng lại nhìn Tạ Lẫm rồi trả lời: "Có chứ. Vốn dĩ sẽ chụp xong vào chiều nay, nhưng bên phía tạp chí lại lâm thời chụp nghệ sĩ khác nên bị dời sang buổi tối."

Tạ Lẫm nhìn Chu Uyển Doanh, nhìn thấy hai mắt cô vì thức đêm mà đã đỏ, anh không hiểu sao mình lại thấy bực bội, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng trở nên khó nghe: "Đầu óc của cô dùng để làm gì vậy? Người khác bảo cô dời thời gian thì cô dời ngay? Bảo cô chụp lúc nào thì cô chụp lúc đấy? Cô bị ngốc hả? Để mình bị người ta dắt mũi dễ dàng như thế?"

Chu Uyển Doanh sững sờ.

Cô nhìn Tạ Lẫm, viền mắt bỗng dưng ngấn nước.

Trong lời nói của Tạ Lẫm, cô dường như nghe ra được sự ghét bỏ. Cảm giác tự ti trong nội tâm bỗng lấy khí thế che trời lấp đất phủ kín cơ thể cô,  khiến cô càng thêm cảm thấy mình và Tạ Lẫm không phải người chung một hướng.

Cô cúi đầu che đi nước mắt, nhỏ giọng nói: "Biết rồi."

Cô mở cửa xuống xe, cầm bình giữ nhiệt, không hề ngoái đầu lại, cứ thế chạy vào bên trong toà cao ốc.

Tạ Lẫm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Chu Uyển Doanh, bỗng nhiên nhíu mày trong vô thức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhận ra khi nãy mình nói có hơi nặng lời, nhưng với tính tình của Tạ Lẫm anh, khiến anh giải thích là không đời nào.

Anh nhìn Chu Uyển Doanh bước vào thang máy, thu hồi tầm mắt, sắc mặt tối tăm mồi một điếu thuốc.

Một lát sau, móc điện thoại gọi cho một người.

Đầu bên kia điện thoại, trợ lý của Tạ Lẫm 24/24 giờ đợi lệnh, điện thoại vừa reo đã nhấc máy ngay lập tức: "Tạ tổng."

Tạ Lẫm nói: "Bảo tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Vũ đến đây gặp tôi, ngay bây giờ!"

Với độ nổi tiếng dạo gần đây của Chu Uyển Doanh, phàm là có một đoàn đội công tác hoàn chỉnh thì sẽ không đến mức bị một nhà xuất bản tạp chí nhỏ nhoi làm khó làm dễ.

Đến một tạp chí nhỏ nhoi cũng có thể tùy tiện dời công việc của cô đến nửa đêm, có thể thấy rằng tình hình công việc gần đây của cô khó khăn đến nhường nào.

Tạ Lẫm gọi xong thì ném điện thoại xuống, sắc mặt tối tăm lái xe rời đi.

*

Dạo gần đây Chu Uyển Doanh cứ thấy là lạ.

Trương Nguyệt từ trước đến giờ không để ý tới cô, thế mà hôm nay bỗng nhiên giúp cô sắp xếp lịch trình công việc.

Tuy vẫn bày ra sắc mặt không tốt với cô, nhưng cuối cùng cũng lập cho cô một đoàn đội công tác.

Sáng hôm nay cô thấy mình hơi phát sốt, đang nằm ngủ trong nhà. Bất chợt nhận được cuộc gọi của Trương Nguyệt, bảo cô đến công ty một chuyến để tuyển trợ lý cho cô.

Chu Uyển Doanh khá bất ngờ, cô còn tưởng rằng mình phát sốt, đầu bị nóng hỏng nên nghe lầm.

Trương Nguyệt nói: "Bây giờ tới đây ngay, người nhận lời mời đều chờ ở bên ngoài hết rồi."

Sau khi cúp máy, Chu Uyển Doanh ngây người một lúc. Xác nhận bản thân không nghe lầm, cô mới đứng dậy rửa mặt chải chuốt rồi xuống lầu bắt xe đến công ty.

Cô bị sốt nên có chút đầu nặng chân nhẹ. Nhưng sợ làm người phỏng vấn chờ lâu nên không trang điểm, lúc đến công ty sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, trong sự nhợt nhạt lại hiện lên chút ửng đỏ bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khiến Anh Si Mê

Số ký tự: 0