Chương 29
Nghê Đa Hỉ
2024-10-16 14:24:50
Cô đến văn phòng trước để tìm Trương Nguyệt, Trương Nguyệt đang nói chuyện phiếm với các nghệ sĩ khác, ngước mắt nhìn thấy cô, cô ta nhếch môi nở nụ cười châm chọc, rồi lại tiếp tục nói chuyện phiếm với người khác, không hề muốn để ý đến cô.
Chu Uyển Doanh đứng trước cửa nhìn Trương Nguyệt, hỏi: "Người phỏng vấn đang ở đâu?"
Lúc này Trương Nguyệt mới ngước mắt lên lần nữa nhìn cô, nói: "Cô gấp làm gì. Bộ nhân sự đang sơ tuyển giúp cô, chốc nữa sẽ cho cô gặp mặt."
Chu Uyển Doanh thấy thế thì cũng không ở lâu trong văn phòng của Trương Nguyệt nữa. Cô xoay người đi đến phòng hoá trang.
Trong phòng hoá trang không có ai, cô nhìn thấy sắc mặt của mình trong gương có chút tái nhợt. Cô cố nén cơn chóng mặt, ngồi xuống trang điểm đơn giản cho mình.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Trương Nguyệt cũng đến phòng hoá trang tìm cô.
Cô ta đứng phía sau cô, ánh mắt nhìn cô vẫn mang theo ý vị trào phúng sâu xa trước sau như một.
Chu Uyển Doanh thông qua chiếc gương nhìn cô ta, hỏi: "Cô nhìn gì đấy?"
Trương Nguyệt nhếch môi mỉm cười, lúc này mới bước đến bên cạnh Chu Uyển Doanh. Cô ta nhìn cô, tuôn ra những lời châm chọc: "Chu Uyển Doanh, cô lợi hại thật đấy. Ngay cả ông chủ lớn của công ty cũng chủ động chiếu cố cho cô. Sao nào? Bò giường đến nỗi bò lên cả giường của ông chủ lớn luôn rồi? Thế thì cô phải cẩn thận một chút, vợ của ông chủ lớn rất lợi hại, coi chừng một ngày nào đó người ta xé nát cô ra."
Chu Uyển Doanh nghiêng đầu nhìn Trương Nguyệt, nghiêm mặt nói: "Với những lời cô vừa nói, tôi có thể cáo cô tội bịa đặt phỉ báng."
Trương Nguyệt lạnh lùng cười, nói: "Vậy thì cô đi đi, tôi còn sợ cô không dám cáo kia kìa. Cô thật sự cho rằng kiếp sống nghệ sĩ của cô thuận lợi lắm đấy sao?"
Rồi liếc cô một cái, nói: "Trang điểm xong rồi thì mau tới đây chọn trợ lý."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
*
Người đến nhận phỏng vấn vị trí trợ lý tổng cộng có bốn người, bộ nhân sự sàng lọc bớt hai người, dư lại hai người.
Chu Uyển Doanh đi qua nhìn một lát, từ giữa hai người chọn ra một cô gái thoạt trông khá kiên định và an phận.
Cô gái tên là Triệu Viện Viện, năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong, lớn hơn cô hai tuổi.
Sau khi chọn được trợ lý, Trương Nguyệt giải thích ngắn gọn nội dung công việc cho cô ấy rồi nhờ người khác dẫn cô ấy đi xử lý thủ tục nhận chức.
Chu Uyển Doanh xin cách thức liên lạc với trợ lý rồi rời khỏi công ty trước.
Cô cảm thấy mình bị sốt hơi cao, chóng mặt đến mức buồn nôn nên muốn đến bệnh viện khám thử.
Cô bắt xe đến một bệnh viện tư nhân gần công ty nhất, đăng ký ở tầng 1, sau đó đi khám. Bác sĩ nói cô vì làm việc quá sức nên sức đề kháng yếu đi, vả lại gần đây nhiệt độ bên ngoài cũng hạ thấp nên dễ bị cảm, bất cẩn một tí sẽ dẫn đến cảm mạo phát sốt ngay.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho cô và bảo cô đến phòng khám truyền dịch.
Cô lấy đơn thuốc, đeo khẩu trang lên rồi ra khỏi văn phòng của bác sĩ.
Trên đường đến phòng khám có đi ngang qua phòng bệnh VIP, từ rất xa cô nhìn thấy Tống Nam Chi đang ngồi trên xe lăn, bó bột ở chân phải, trợ lý ở phía sau đẩy xe giúp cô ấy.
Cô ấy đang gọi điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai, giọng điệu hơi tức giận, nói: "Em cũng đã bị thương rồi mà anh còn mắng em? Cũng đâu phải do em cố ý, chỉ là lúc xem điện thoại không cẩn thận ngã xuống cầu thang thôi mà."
"Biết rồi biết rồi, em đang ở bệnh viện Mary, anh mau tới đây đi."
Xe lăn đi ngang qua Chu Uyển Doanh, cô né sang một bên nhường đường theo bản năng.
Đợi Tống Nam Chi đi qua cô mới tiếp tục đi về phía thang máy, xuống lầu đến phòng khám truyền dịch.
Gần đây Bắc Kinh đã vào độ cuối thu, nhiệt độ không khí giảm xuống cực nhanh, người bị cảm rất nhiều, bên ngoài phòng khám cũng có rất nhiều bệnh nhân ngồi truyền dịch.
Chu Uyển Doanh cũng ngồi trên hành lang truyền dịch, cô đeo khẩu trang màu đen, mũ ngư dân màu đen kéo thấp xuống che đi đôi mắt nên cũng chẳng sợ sẽ có người nhận ra mình.
Chỉ là thời gian truyền dịch quá dài, một mình cô ngồi ở đó có chút cô đơn.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cô ngẩng đầu nhìn bịch truyền dịch, nước trong ba bịch chỉ mới vơi đi chưa được một phần năm.
Đang nghĩ phải mất khoảng bao lâu nữa thì mới truyền xong. Cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ bên ngoài tiến vào.
Đó là Tạ Lẫm.
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, ánh mắt của Chu Uyển Doanh vĩnh viễn đều bị anh thu hút.
Dường như anh vừa xử lý công việc xong rồi đến đây, mặc đồ vest đen, còn thắt cả cà vạt. Sắc mặt anh hơi nặng nề, vừa gọi điện thoại vừa nhanh chóng từ bên ngoài đi vào.
Chu Uyển Doanh nhìn thấy anh đi về phía này, vô thức cúi đầu, hoàn toàn giấu đi khuôn mặt của mình dưới vành mũ và lớp khẩu trang.
Chẳng qua Tạ Lẫm cũng không chú ý tới cô, lướt ngang qua cô rồi đi về phía thang máy, ấn số thang máy rồi lên lầu.
Chu Uyển Doanh không cần đoán cũng biết anh đến thăm Tống Nam Chi.
Vừa rồi khi Tạ Lẫm đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại của Tạ Lẫm là của Tống Nam Chi.
Cô bình tĩnh ngồi yên đấy, bình tĩnh rũ mắt thất thần, lẳng lặng chờ đợi giọt dịch cuối cùng được truyền xong.
*
Chân của Tống Nam Chi bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc bước xuống bậc thang vừa xem điện thoại nên không cẩn thận bị giày cao gót làm trẹo chân.
Bác sĩ đã bẻ khớp lại cho cô ấy, bó bột cố định lại nên không cần phẫu thuật. Nếu như chăm sóc tốt thì trong vòng nửa tháng sẽ có thể hoạt động lại bình thường.
Có điều Tống Nam Chi từ bé đã ngậm muỗng vàng lớn lên, lại là hòn ngọc quý duy nhất trên tay người trong nhà, người nhà yêu thương cô ấy như tròng mắt của mình. Họ vừa nghe tin Tống Nam Chi bị thương, cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng khẩn trương như vừa xảy ra một chuyện động trời.
Ông nội bà nội vốn nghỉ phép bên ngoài cũng gấp gáp trở về trong đêm.
Buổi tối, Tống Nam Chi ngồi trên sô pha, đặt cái chân bị thương lên trên chiếc ghế quý phi mềm mại, trong lòng ôm những quả nho mà bà nội tự tay rửa sạch cho cô ấy.
Bà Tống ngồi bên cạnh phát giận, nói: "Mẹ đã nói với con từ trước rồi, giới nghệ sĩ chướng khí mù mịt, sao có thể là nơi để một cô gái ngoan ngoãn ở được? Cứ cắm đầu làm diễn viên, cắm đầu đóng mấy bộ phim dở tệ. Thân là một thiên kim tiểu thư, đáng để con chịu mấy thứ đau khổ này à?"
Chu Uyển Doanh đứng trước cửa nhìn Trương Nguyệt, hỏi: "Người phỏng vấn đang ở đâu?"
Lúc này Trương Nguyệt mới ngước mắt lên lần nữa nhìn cô, nói: "Cô gấp làm gì. Bộ nhân sự đang sơ tuyển giúp cô, chốc nữa sẽ cho cô gặp mặt."
Chu Uyển Doanh thấy thế thì cũng không ở lâu trong văn phòng của Trương Nguyệt nữa. Cô xoay người đi đến phòng hoá trang.
Trong phòng hoá trang không có ai, cô nhìn thấy sắc mặt của mình trong gương có chút tái nhợt. Cô cố nén cơn chóng mặt, ngồi xuống trang điểm đơn giản cho mình.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Trương Nguyệt cũng đến phòng hoá trang tìm cô.
Cô ta đứng phía sau cô, ánh mắt nhìn cô vẫn mang theo ý vị trào phúng sâu xa trước sau như một.
Chu Uyển Doanh thông qua chiếc gương nhìn cô ta, hỏi: "Cô nhìn gì đấy?"
Trương Nguyệt nhếch môi mỉm cười, lúc này mới bước đến bên cạnh Chu Uyển Doanh. Cô ta nhìn cô, tuôn ra những lời châm chọc: "Chu Uyển Doanh, cô lợi hại thật đấy. Ngay cả ông chủ lớn của công ty cũng chủ động chiếu cố cho cô. Sao nào? Bò giường đến nỗi bò lên cả giường của ông chủ lớn luôn rồi? Thế thì cô phải cẩn thận một chút, vợ của ông chủ lớn rất lợi hại, coi chừng một ngày nào đó người ta xé nát cô ra."
Chu Uyển Doanh nghiêng đầu nhìn Trương Nguyệt, nghiêm mặt nói: "Với những lời cô vừa nói, tôi có thể cáo cô tội bịa đặt phỉ báng."
Trương Nguyệt lạnh lùng cười, nói: "Vậy thì cô đi đi, tôi còn sợ cô không dám cáo kia kìa. Cô thật sự cho rằng kiếp sống nghệ sĩ của cô thuận lợi lắm đấy sao?"
Rồi liếc cô một cái, nói: "Trang điểm xong rồi thì mau tới đây chọn trợ lý."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
*
Người đến nhận phỏng vấn vị trí trợ lý tổng cộng có bốn người, bộ nhân sự sàng lọc bớt hai người, dư lại hai người.
Chu Uyển Doanh đi qua nhìn một lát, từ giữa hai người chọn ra một cô gái thoạt trông khá kiên định và an phận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái tên là Triệu Viện Viện, năm nay 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong, lớn hơn cô hai tuổi.
Sau khi chọn được trợ lý, Trương Nguyệt giải thích ngắn gọn nội dung công việc cho cô ấy rồi nhờ người khác dẫn cô ấy đi xử lý thủ tục nhận chức.
Chu Uyển Doanh xin cách thức liên lạc với trợ lý rồi rời khỏi công ty trước.
Cô cảm thấy mình bị sốt hơi cao, chóng mặt đến mức buồn nôn nên muốn đến bệnh viện khám thử.
Cô bắt xe đến một bệnh viện tư nhân gần công ty nhất, đăng ký ở tầng 1, sau đó đi khám. Bác sĩ nói cô vì làm việc quá sức nên sức đề kháng yếu đi, vả lại gần đây nhiệt độ bên ngoài cũng hạ thấp nên dễ bị cảm, bất cẩn một tí sẽ dẫn đến cảm mạo phát sốt ngay.
Bác sĩ kê đơn thuốc cho cô và bảo cô đến phòng khám truyền dịch.
Cô lấy đơn thuốc, đeo khẩu trang lên rồi ra khỏi văn phòng của bác sĩ.
Trên đường đến phòng khám có đi ngang qua phòng bệnh VIP, từ rất xa cô nhìn thấy Tống Nam Chi đang ngồi trên xe lăn, bó bột ở chân phải, trợ lý ở phía sau đẩy xe giúp cô ấy.
Cô ấy đang gọi điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai, giọng điệu hơi tức giận, nói: "Em cũng đã bị thương rồi mà anh còn mắng em? Cũng đâu phải do em cố ý, chỉ là lúc xem điện thoại không cẩn thận ngã xuống cầu thang thôi mà."
"Biết rồi biết rồi, em đang ở bệnh viện Mary, anh mau tới đây đi."
Xe lăn đi ngang qua Chu Uyển Doanh, cô né sang một bên nhường đường theo bản năng.
Đợi Tống Nam Chi đi qua cô mới tiếp tục đi về phía thang máy, xuống lầu đến phòng khám truyền dịch.
Gần đây Bắc Kinh đã vào độ cuối thu, nhiệt độ không khí giảm xuống cực nhanh, người bị cảm rất nhiều, bên ngoài phòng khám cũng có rất nhiều bệnh nhân ngồi truyền dịch.
Chu Uyển Doanh cũng ngồi trên hành lang truyền dịch, cô đeo khẩu trang màu đen, mũ ngư dân màu đen kéo thấp xuống che đi đôi mắt nên cũng chẳng sợ sẽ có người nhận ra mình.
Chỉ là thời gian truyền dịch quá dài, một mình cô ngồi ở đó có chút cô đơn.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cô ngẩng đầu nhìn bịch truyền dịch, nước trong ba bịch chỉ mới vơi đi chưa được một phần năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang nghĩ phải mất khoảng bao lâu nữa thì mới truyền xong. Cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ bên ngoài tiến vào.
Đó là Tạ Lẫm.
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, ánh mắt của Chu Uyển Doanh vĩnh viễn đều bị anh thu hút.
Dường như anh vừa xử lý công việc xong rồi đến đây, mặc đồ vest đen, còn thắt cả cà vạt. Sắc mặt anh hơi nặng nề, vừa gọi điện thoại vừa nhanh chóng từ bên ngoài đi vào.
Chu Uyển Doanh nhìn thấy anh đi về phía này, vô thức cúi đầu, hoàn toàn giấu đi khuôn mặt của mình dưới vành mũ và lớp khẩu trang.
Chẳng qua Tạ Lẫm cũng không chú ý tới cô, lướt ngang qua cô rồi đi về phía thang máy, ấn số thang máy rồi lên lầu.
Chu Uyển Doanh không cần đoán cũng biết anh đến thăm Tống Nam Chi.
Vừa rồi khi Tạ Lẫm đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại của Tạ Lẫm là của Tống Nam Chi.
Cô bình tĩnh ngồi yên đấy, bình tĩnh rũ mắt thất thần, lẳng lặng chờ đợi giọt dịch cuối cùng được truyền xong.
*
Chân của Tống Nam Chi bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc bước xuống bậc thang vừa xem điện thoại nên không cẩn thận bị giày cao gót làm trẹo chân.
Bác sĩ đã bẻ khớp lại cho cô ấy, bó bột cố định lại nên không cần phẫu thuật. Nếu như chăm sóc tốt thì trong vòng nửa tháng sẽ có thể hoạt động lại bình thường.
Có điều Tống Nam Chi từ bé đã ngậm muỗng vàng lớn lên, lại là hòn ngọc quý duy nhất trên tay người trong nhà, người nhà yêu thương cô ấy như tròng mắt của mình. Họ vừa nghe tin Tống Nam Chi bị thương, cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng khẩn trương như vừa xảy ra một chuyện động trời.
Ông nội bà nội vốn nghỉ phép bên ngoài cũng gấp gáp trở về trong đêm.
Buổi tối, Tống Nam Chi ngồi trên sô pha, đặt cái chân bị thương lên trên chiếc ghế quý phi mềm mại, trong lòng ôm những quả nho mà bà nội tự tay rửa sạch cho cô ấy.
Bà Tống ngồi bên cạnh phát giận, nói: "Mẹ đã nói với con từ trước rồi, giới nghệ sĩ chướng khí mù mịt, sao có thể là nơi để một cô gái ngoan ngoãn ở được? Cứ cắm đầu làm diễn viên, cắm đầu đóng mấy bộ phim dở tệ. Thân là một thiên kim tiểu thư, đáng để con chịu mấy thứ đau khổ này à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro