Dọn Dẹp (H)
Hoàn Nhĩ
2024-08-20 00:47:51
Edit: Astute Nguyễn
"Ta nào dám." Ước Tố thấp giọng cầu xin, "Hựu Sâm, ngài đừng trêu đùa ta nữa..."
Cự vật đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, hắn bế cả cơ thể để cô đối diện mình, tiến vào nơi riêng tư từ phía trước, Ước Tố cảm giác được dòng nước ấm áp theo động tác của hắn tiến vào, hai nhũ hoa cương cứng, cọ xát vào khuôn ngực kiên cố của người đàn ông, cô bị khoái cảm tột độ này làm vương chút nước bọt, hắn dứt khoát nâng mông cô, để cơ thể hai người càng dán sát.
"Thiếu niên hôm nay là ai?" Hắn lạnh mặt, dưới thân chuyển động càng nhanh, "Em và hắn không phải mới gặp lần đầu nhỉ? Nếu không đang yên lành, sao lại cứu một kẻ chưa từng quen biết?"
Cô biết không thể gạt được hắn, chỉ là không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy, cô biết hắn sẽ không thật sự làm cô khó xử, nên cố ý thân mật ôm cổ hắn, cọ vào lòng hắn làm nũng: "Hựu Sâm, ngài làm đau ta..."
Biểu cảm lạnh lẽo, cứng ngắc trên mặt Triệu Hựu Sâm nháy mắt tan ra, hắn ôm người phụ nữ tựa như đã tan vào nước xuân, hắn ở đây cũng say trong làn nước, mới vừa rồi còn chất vấn cô, không chút lưu tình như thẩm vấn đám phạm nhân đó, nhưng cô chỉ cần một câu đã hạ gục hắn.
Hắn cúi đầu, đỏ bừng tai, ôm lấy vòng eo nhỏ, lao vào cơ thể cô như phát tiết, dòng nước ấm áp thanh tẩy hai cơ thể đang quấn quýt nhau, trời đã vào cuối xuân, mồ hôi hòa với suối nước nóng, cô gái má ngọc phấn hồng, khóe mắt ngây ngất, khiến Triệu Hựu Sâm vừa giận vừa thương.
Cô càng ngày càng quyến rũ, nhưng vẫn không mất nét trầm tĩnh đoan trang trước kia, hai người kết hợp với nhau càng làm cô thêm xinh đẹp, động lòng người. Hắn càng ngày càng ghen ghét những kẻ phát hiện vẻ đẹp trên người cô, hắn mỗi ngày đều bày mưu lập kế, trấn tĩnh lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng lo lắng cô gái mềm mại này. Cô quá đỗi tốt đẹp, ngày nào hắn cũng sợ cô không hề thích hắn, lo cô phát hiện ra thứ gì mới lạ mà lạnh nhạt với hắn. Nhưng loại cảm giác này không thể nói cho ai, thật sự quá mất mặt, ngày nào cũng sợ bị phụ nữ vứt bỏ.
Nhưng hắn rất sợ.
"Không được gặp hắn nữa," cuối cùng mọi sự cứng rắn của hắn, ở trước mặt cô đều nhanh chóng bị đánh bại, giọng nói cũng có vẻ thiếu tự tin, "Quên hắn đi.". Truyện Quân Sự
"Được," cô cảm thấy rất thú vị, nâng mặt hắn đáp, "Ta vốn dĩ không định gặp hắn lần nữa, chỉ là, đây mà là ngài sao."
"Tôi làm sao?"
"Lúc bình thường, ngài không phải đã sớm đòi đánh giết à." Ước Tố cảm thấy buồn cười, "Đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, ta có chút không quen."
"Tôi còn lâu mới để bụng chuyện hắn sống hay chết." Triệu Hựu Sâm ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý kiêu ngạo nhàn nhạt, "Tôi không muốn làm em không vui, tôi biết em không thích lạm sát kẻ vô tội."
Ước Tố sửng sốt, sau đó xoa đầu hắn giống như xoa đầu cún con, cô không biết nói gì, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, xụ mặt nói: "Nhưng tôi vẫn muốn trừng phạt em, em lén gặp người khác, còn ở chung một phòng với hắn, chờ khi hắn bình phục, tôi sẽ sai người tống đi, em đừng mong gặp lại hắn."
"Thật ra hắn khá đẹp trai..." Ước Tố cố tình nói, nhìn sắc mặt Triệu Hựu Sâm càng ngày càng trầm đành kịp thời chuyển chủ đề, dựa vào trong lòng hắn nói, "Nhưng không đẹp bằng ngài, ta nghe theo ngài hết, ngài muốn làm gì ta?"
Hắn chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, tách hai đùi ra, giữa cặp đùi ngọc lộ ra hoa tâm xinh đẹp, hắn cẩn thận quan sát hoa tâm, Ước Tố tức khắc đỏ bừng mặt, đang định cử động, hắn đột nhiên đè tay lại, ngón tay hắn mang theo ấm áp xoa nắm hoa đế hồng nhạt, cô vốn đang ham muốn cực độ, bị hắn xoa nắn như vậy lập tức có phản ứng, cô khẽ cất giọng mềm mại, ngón tay vô lực bám vào vai hắn. Triệu Hựu Sâm mang theo khiêu khích, vuốt ve đám lông tơ thưa thớt rồi cất tiếng: "Tôi muốn dọn sạch đi, liếm lên quá bất tiện."
Đột nhiên nghe được câu này, Ước Tố xấu hổ đỏ mặt, cô dùng một tay đẩy hắn, hắn lại không cho phép cự tuyệt, nâng cơ thể cô lên, để Ước Tố ngồi vào bậc thang, hắn nhìn cô, ánh mắt vốn trong veo tràn đầy dục vọng: "Nằm xuống."
Ước Tố do dự một chút mới nằm xuống, bậc thang bị hơi nóng hun nên không lạnh, mái tóc dài đen nhánh vương trên mặt đá cẩm thạch, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác ngón tay hắn đã leo lên hoa môi thịt phấn, có đồ vật gì đó lạnh lẽo dán tới chỗ mềm mại, hàng mi cô nhẹ nhàng run rẩy, hắn tựa hồ cảm thấy cô có chút khẩn trương, đành vỗ về an ủi: "Đừng sợ."
Cô không lên tiếng, cảm giác lạnh lẽo của dao cạo lướt qua rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn duỗi tay kéo cô lên: "Đứng lên đi."
Ước Tố đứng dậy, cúi đầu nhìn vùng cấm, đóa hoa hồng nhạt trơn bóng không một sợi lông, nhìn qua y hệt phấn huyệt của bé gái, không có gì che đậy khiến vùng cấm nhìn càng rõ ràng, cô thấy rõ ngón tay người đàn ông thô bạo đùa nghịch hạt đế, xuân lộ róc rách chảy ra từ hoa môi đóng chặt. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi hoa môi rồi đột ngột dùng ngón trỏ cắm vào hoa huy*t.
Cô rên rỉ một tiếng, cơ thể căng cứng, hắn từ phía sau thân mật ôm lấy cô, nhẹ nhàng cắn lên vành tai: "Vẫn muốn à?"
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
"Ta nào dám." Ước Tố thấp giọng cầu xin, "Hựu Sâm, ngài đừng trêu đùa ta nữa..."
Cự vật đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, hắn bế cả cơ thể để cô đối diện mình, tiến vào nơi riêng tư từ phía trước, Ước Tố cảm giác được dòng nước ấm áp theo động tác của hắn tiến vào, hai nhũ hoa cương cứng, cọ xát vào khuôn ngực kiên cố của người đàn ông, cô bị khoái cảm tột độ này làm vương chút nước bọt, hắn dứt khoát nâng mông cô, để cơ thể hai người càng dán sát.
"Thiếu niên hôm nay là ai?" Hắn lạnh mặt, dưới thân chuyển động càng nhanh, "Em và hắn không phải mới gặp lần đầu nhỉ? Nếu không đang yên lành, sao lại cứu một kẻ chưa từng quen biết?"
Cô biết không thể gạt được hắn, chỉ là không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy, cô biết hắn sẽ không thật sự làm cô khó xử, nên cố ý thân mật ôm cổ hắn, cọ vào lòng hắn làm nũng: "Hựu Sâm, ngài làm đau ta..."
Biểu cảm lạnh lẽo, cứng ngắc trên mặt Triệu Hựu Sâm nháy mắt tan ra, hắn ôm người phụ nữ tựa như đã tan vào nước xuân, hắn ở đây cũng say trong làn nước, mới vừa rồi còn chất vấn cô, không chút lưu tình như thẩm vấn đám phạm nhân đó, nhưng cô chỉ cần một câu đã hạ gục hắn.
Hắn cúi đầu, đỏ bừng tai, ôm lấy vòng eo nhỏ, lao vào cơ thể cô như phát tiết, dòng nước ấm áp thanh tẩy hai cơ thể đang quấn quýt nhau, trời đã vào cuối xuân, mồ hôi hòa với suối nước nóng, cô gái má ngọc phấn hồng, khóe mắt ngây ngất, khiến Triệu Hựu Sâm vừa giận vừa thương.
Cô càng ngày càng quyến rũ, nhưng vẫn không mất nét trầm tĩnh đoan trang trước kia, hai người kết hợp với nhau càng làm cô thêm xinh đẹp, động lòng người. Hắn càng ngày càng ghen ghét những kẻ phát hiện vẻ đẹp trên người cô, hắn mỗi ngày đều bày mưu lập kế, trấn tĩnh lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng lo lắng cô gái mềm mại này. Cô quá đỗi tốt đẹp, ngày nào hắn cũng sợ cô không hề thích hắn, lo cô phát hiện ra thứ gì mới lạ mà lạnh nhạt với hắn. Nhưng loại cảm giác này không thể nói cho ai, thật sự quá mất mặt, ngày nào cũng sợ bị phụ nữ vứt bỏ.
Nhưng hắn rất sợ.
"Không được gặp hắn nữa," cuối cùng mọi sự cứng rắn của hắn, ở trước mặt cô đều nhanh chóng bị đánh bại, giọng nói cũng có vẻ thiếu tự tin, "Quên hắn đi.". Truyện Quân Sự
"Được," cô cảm thấy rất thú vị, nâng mặt hắn đáp, "Ta vốn dĩ không định gặp hắn lần nữa, chỉ là, đây mà là ngài sao."
"Tôi làm sao?"
"Lúc bình thường, ngài không phải đã sớm đòi đánh giết à." Ước Tố cảm thấy buồn cười, "Đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, ta có chút không quen."
"Tôi còn lâu mới để bụng chuyện hắn sống hay chết." Triệu Hựu Sâm ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý kiêu ngạo nhàn nhạt, "Tôi không muốn làm em không vui, tôi biết em không thích lạm sát kẻ vô tội."
Ước Tố sửng sốt, sau đó xoa đầu hắn giống như xoa đầu cún con, cô không biết nói gì, hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, xụ mặt nói: "Nhưng tôi vẫn muốn trừng phạt em, em lén gặp người khác, còn ở chung một phòng với hắn, chờ khi hắn bình phục, tôi sẽ sai người tống đi, em đừng mong gặp lại hắn."
"Thật ra hắn khá đẹp trai..." Ước Tố cố tình nói, nhìn sắc mặt Triệu Hựu Sâm càng ngày càng trầm đành kịp thời chuyển chủ đề, dựa vào trong lòng hắn nói, "Nhưng không đẹp bằng ngài, ta nghe theo ngài hết, ngài muốn làm gì ta?"
Hắn chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, tách hai đùi ra, giữa cặp đùi ngọc lộ ra hoa tâm xinh đẹp, hắn cẩn thận quan sát hoa tâm, Ước Tố tức khắc đỏ bừng mặt, đang định cử động, hắn đột nhiên đè tay lại, ngón tay hắn mang theo ấm áp xoa nắm hoa đế hồng nhạt, cô vốn đang ham muốn cực độ, bị hắn xoa nắn như vậy lập tức có phản ứng, cô khẽ cất giọng mềm mại, ngón tay vô lực bám vào vai hắn. Triệu Hựu Sâm mang theo khiêu khích, vuốt ve đám lông tơ thưa thớt rồi cất tiếng: "Tôi muốn dọn sạch đi, liếm lên quá bất tiện."
Đột nhiên nghe được câu này, Ước Tố xấu hổ đỏ mặt, cô dùng một tay đẩy hắn, hắn lại không cho phép cự tuyệt, nâng cơ thể cô lên, để Ước Tố ngồi vào bậc thang, hắn nhìn cô, ánh mắt vốn trong veo tràn đầy dục vọng: "Nằm xuống."
Ước Tố do dự một chút mới nằm xuống, bậc thang bị hơi nóng hun nên không lạnh, mái tóc dài đen nhánh vương trên mặt đá cẩm thạch, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác ngón tay hắn đã leo lên hoa môi thịt phấn, có đồ vật gì đó lạnh lẽo dán tới chỗ mềm mại, hàng mi cô nhẹ nhàng run rẩy, hắn tựa hồ cảm thấy cô có chút khẩn trương, đành vỗ về an ủi: "Đừng sợ."
Cô không lên tiếng, cảm giác lạnh lẽo của dao cạo lướt qua rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn duỗi tay kéo cô lên: "Đứng lên đi."
Ước Tố đứng dậy, cúi đầu nhìn vùng cấm, đóa hoa hồng nhạt trơn bóng không một sợi lông, nhìn qua y hệt phấn huyệt của bé gái, không có gì che đậy khiến vùng cấm nhìn càng rõ ràng, cô thấy rõ ngón tay người đàn ông thô bạo đùa nghịch hạt đế, xuân lộ róc rách chảy ra từ hoa môi đóng chặt. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi hoa môi rồi đột ngột dùng ngón trỏ cắm vào hoa huy*t.
Cô rên rỉ một tiếng, cơ thể căng cứng, hắn từ phía sau thân mật ôm lấy cô, nhẹ nhàng cắn lên vành tai: "Vẫn muốn à?"
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro