Nội Y Tình Thú...
Hoàn Nhĩ
2024-08-20 00:47:51
Edit: Astute Nguyễn
Hắn ngẩng đầu lên, dường như rất hài lòng với phản ứng này của cô, cứ thế kéo váy ngủ lên, vỗ vỗ đầu cô: "Hôm nay rảnh rỗi, tôi đưa em ra ngoài."
Cô có chút kinh ngạc, hắn hiếm khi bằng lòng đưa cô ra ngoài, cô vội đứng dậy nhanh chóng thay quần áo, thời tiết ấm áp, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy in hoa, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng dệt kim, cô hơi ngượng ngùng bước ra, cô gái đối diện không hề trang điểm, mày liễu như tân, mắt sáng như nước, đôi mắt Triệu Hựu Sâm lập tức sáng ngời, hắn dắt tay cô: "Đi thôi." Truyện edit by Astute Nguyễn.
Cô không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ cúi đầu đi theo hắn, hai người ngồi xe rất lâu. Đến nơi, hắn lấy từ trong xe ra một chiếc mũ rơm che nắng, đội lên cho cô, Ước Tố ngồi xe có chút khó chịu, xuống xe phát hiện khắp nơi núi đồi đều là màu xanh lục, mấy ngọn núi mông lung cách đó không xa, thoạt nhìn như bức tranh thủy mặc sâu xa, Ước Tố nhìn xung quanh, như vừa đến một thế giới mới.
"Đây là đâu?"
"Tố Nhi chưa đến mấy nơi này, từ nhỏ em được nuôi dưỡng trong cung đình, ở vương phủ có phải chưa từng đến núi rừng hoang dã thế này?"
Ước Tố đỏ mặt: "Ngài lại cố ý trêu ghẹo ta."
Triệu Hựu Sâm nắm tay cô đi vào núi, quân lính đi theo bên ngoài lập tức ngầm hiểu đi tuần xung quanh, Ước Tố thoáng nhìn phía sau: "Cứ cho là trước kia ở vương phủ, hoàng cung, nhưng vẫn không lớn bằng ngài, ta thấy ngài mới là hoàng đế của sáu châu miền nam."
"Tôi bây giờ phải trân trọng mạng sống." Hắn nắm tay cô ngoắc ngoắc khóe môi, "Phải sống thật tốt, đi theo em cả đời."
Ước Tố sửng sốt một lúc, ngay sau đó nắm lấy tay hắn, hai người nắm tay tản bộ trong rừng sâu, cả núi rừng không một bóng người, đi một lúc lâu, trước mặt chợt xuất hiện một hồ nước. Trong hồ mọc đầy lá sen xanh biếc, trên vài lá có nụ hoa, nụ sen ngậm sương vẫn chưa nở. Trên hồ còn có một con thuyền hiên đong đưa, Triệu Hựu Sâm nắm tay Ước Tố bước qua, quay đầu nhìn cô, có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc đến không đúng lúc, hoa sen chưa nở, em khi còn nhỏ chưa từng đi thuyền, tới vùng sông nước Giang Nam này sao có thể bỏ qua."
Hắn lên thuyền trước, sau đó nắm tay cô kéo lên, cô có chút khiếp đảm trên mặt thuyền, yên vị xong mới nhìn hắn trêu ghẹo: "Ngài đúng là không ít đồ, nếu một ngày nào đó không làm Thiếu soái vẫn có thể sống tốt."
Hắn im lặng hiếm thấy, cầm lấy mái chèo mới cười cười với cô: "Đúng vậy, dù sao lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, mặc kệ tôi về sau làm gì, em đều phải theo đến cùng."
Cô nhận ra cảm xúc hắn hơi trầm xuống, nghĩ có lẽ hắn nhớ đến chuyện thương tâm trước kia, cô im lặng không nói tiếp, nhìn hắn đưa thuyền đi càng ngày càng xa. Càng vào sâu lá sen càng nhiều, nụ sen tươi chui khỏi mặt nước, dễ dàng đụng vào đầu cô. Ước Tố bèn cởi chiếc mũ rơm, định sửa sang đầu tóc, hắn lại đột nhiên đặt xuống, cầm tay cô.
Ước Tố hoảng sợ: "Làm sao vậy?"
"Tôi muốn."
Hắn mỉm cười nham hiểm, không cho phép cô cự tuyệt, trực tiếp áp cô xuống boong thuyền, trong lòng cô hơi sợ hãi: "Đừng... Thuyền sẽ lật..."
"Không lật đâu."
Hắn vừa dứt lời, đôi môi mềm mại không hề cự tuyệt mà áp đến, làn váy rộng thùng thình thuận tiện để hắn vén lên, hai chân dễ dàng bị tách ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch nhỏ qua lớp quần lót. Triệu Hựu Sâm cảm thấy không đúng, kéo thẳng váy lên hông, chỉ thấy nội y dưới bụng trắng tuyết gợi cảm khó tả, nói là nội y nhưng kỳ thật chỉ là mấy chiếc dây thon dài, sợi dây đen có ít ren mỏng màu đen thắt nghẹt vùng cấm phấn nộn, bị hắn xoa nắn, sợi dây ren len vào hoa môi thật sâu, làm hạch hồng phấn càng nhô lên. Phía sau sợi dây đen cùng lọt vào khe hậu, toàn bộ vùng cấm lộ ra trước mặt người đàn ông.
Triệu Hựu Sâm dâng trào khí huyết, vật dưới háng tựa hồ muốn đẩy ra, hắn vươn tay nặng nề vỗ nhẹ vào mông Ước Tố: "Sao lại mặc như vậy ra ngoài!"
Ước Tố cất một tiếng rên rỉ yêu kiều, nhớ đến lần nào được hắn đưa ra ngoài, Triệu Hựu Sâm cũng sẽ nổi hứng, vốn dĩ muốn cho hắn bất ngờ, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, vẫn ở nơi thế này, cô đỏ mặt nói không nên lời. Người đàn ông cũng không cởi nội y, trực tiếp đưa cự vật ra khỏi đũng quần tiến vào hoa huy*t ướt át, hoa môi bị căng ra, sợi dây đen càng thắt vào hoa môi, vùng cấm hồng nhạt bị làm cho sưng đỏ, đặc biệt là hạch mềm ở giữa, bị dây ren không ngừng cọ xát, chỗ mẫn cảm nhất bị hành như vậy, hoa huy*t Ước Tố tràn ra một dòng d*m thủy, càng dễ để đàn ông ra vào.
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Hắn ngẩng đầu lên, dường như rất hài lòng với phản ứng này của cô, cứ thế kéo váy ngủ lên, vỗ vỗ đầu cô: "Hôm nay rảnh rỗi, tôi đưa em ra ngoài."
Cô có chút kinh ngạc, hắn hiếm khi bằng lòng đưa cô ra ngoài, cô vội đứng dậy nhanh chóng thay quần áo, thời tiết ấm áp, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy in hoa, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng dệt kim, cô hơi ngượng ngùng bước ra, cô gái đối diện không hề trang điểm, mày liễu như tân, mắt sáng như nước, đôi mắt Triệu Hựu Sâm lập tức sáng ngời, hắn dắt tay cô: "Đi thôi." Truyện edit by Astute Nguyễn.
Cô không hỏi hắn muốn đi đâu, chỉ cúi đầu đi theo hắn, hai người ngồi xe rất lâu. Đến nơi, hắn lấy từ trong xe ra một chiếc mũ rơm che nắng, đội lên cho cô, Ước Tố ngồi xe có chút khó chịu, xuống xe phát hiện khắp nơi núi đồi đều là màu xanh lục, mấy ngọn núi mông lung cách đó không xa, thoạt nhìn như bức tranh thủy mặc sâu xa, Ước Tố nhìn xung quanh, như vừa đến một thế giới mới.
"Đây là đâu?"
"Tố Nhi chưa đến mấy nơi này, từ nhỏ em được nuôi dưỡng trong cung đình, ở vương phủ có phải chưa từng đến núi rừng hoang dã thế này?"
Ước Tố đỏ mặt: "Ngài lại cố ý trêu ghẹo ta."
Triệu Hựu Sâm nắm tay cô đi vào núi, quân lính đi theo bên ngoài lập tức ngầm hiểu đi tuần xung quanh, Ước Tố thoáng nhìn phía sau: "Cứ cho là trước kia ở vương phủ, hoàng cung, nhưng vẫn không lớn bằng ngài, ta thấy ngài mới là hoàng đế của sáu châu miền nam."
"Tôi bây giờ phải trân trọng mạng sống." Hắn nắm tay cô ngoắc ngoắc khóe môi, "Phải sống thật tốt, đi theo em cả đời."
Ước Tố sửng sốt một lúc, ngay sau đó nắm lấy tay hắn, hai người nắm tay tản bộ trong rừng sâu, cả núi rừng không một bóng người, đi một lúc lâu, trước mặt chợt xuất hiện một hồ nước. Trong hồ mọc đầy lá sen xanh biếc, trên vài lá có nụ hoa, nụ sen ngậm sương vẫn chưa nở. Trên hồ còn có một con thuyền hiên đong đưa, Triệu Hựu Sâm nắm tay Ước Tố bước qua, quay đầu nhìn cô, có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc đến không đúng lúc, hoa sen chưa nở, em khi còn nhỏ chưa từng đi thuyền, tới vùng sông nước Giang Nam này sao có thể bỏ qua."
Hắn lên thuyền trước, sau đó nắm tay cô kéo lên, cô có chút khiếp đảm trên mặt thuyền, yên vị xong mới nhìn hắn trêu ghẹo: "Ngài đúng là không ít đồ, nếu một ngày nào đó không làm Thiếu soái vẫn có thể sống tốt."
Hắn im lặng hiếm thấy, cầm lấy mái chèo mới cười cười với cô: "Đúng vậy, dù sao lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, mặc kệ tôi về sau làm gì, em đều phải theo đến cùng."
Cô nhận ra cảm xúc hắn hơi trầm xuống, nghĩ có lẽ hắn nhớ đến chuyện thương tâm trước kia, cô im lặng không nói tiếp, nhìn hắn đưa thuyền đi càng ngày càng xa. Càng vào sâu lá sen càng nhiều, nụ sen tươi chui khỏi mặt nước, dễ dàng đụng vào đầu cô. Ước Tố bèn cởi chiếc mũ rơm, định sửa sang đầu tóc, hắn lại đột nhiên đặt xuống, cầm tay cô.
Ước Tố hoảng sợ: "Làm sao vậy?"
"Tôi muốn."
Hắn mỉm cười nham hiểm, không cho phép cô cự tuyệt, trực tiếp áp cô xuống boong thuyền, trong lòng cô hơi sợ hãi: "Đừng... Thuyền sẽ lật..."
"Không lật đâu."
Hắn vừa dứt lời, đôi môi mềm mại không hề cự tuyệt mà áp đến, làn váy rộng thùng thình thuận tiện để hắn vén lên, hai chân dễ dàng bị tách ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch nhỏ qua lớp quần lót. Triệu Hựu Sâm cảm thấy không đúng, kéo thẳng váy lên hông, chỉ thấy nội y dưới bụng trắng tuyết gợi cảm khó tả, nói là nội y nhưng kỳ thật chỉ là mấy chiếc dây thon dài, sợi dây đen có ít ren mỏng màu đen thắt nghẹt vùng cấm phấn nộn, bị hắn xoa nắn, sợi dây ren len vào hoa môi thật sâu, làm hạch hồng phấn càng nhô lên. Phía sau sợi dây đen cùng lọt vào khe hậu, toàn bộ vùng cấm lộ ra trước mặt người đàn ông.
Triệu Hựu Sâm dâng trào khí huyết, vật dưới háng tựa hồ muốn đẩy ra, hắn vươn tay nặng nề vỗ nhẹ vào mông Ước Tố: "Sao lại mặc như vậy ra ngoài!"
Ước Tố cất một tiếng rên rỉ yêu kiều, nhớ đến lần nào được hắn đưa ra ngoài, Triệu Hựu Sâm cũng sẽ nổi hứng, vốn dĩ muốn cho hắn bất ngờ, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, vẫn ở nơi thế này, cô đỏ mặt nói không nên lời. Người đàn ông cũng không cởi nội y, trực tiếp đưa cự vật ra khỏi đũng quần tiến vào hoa huy*t ướt át, hoa môi bị căng ra, sợi dây đen càng thắt vào hoa môi, vùng cấm hồng nhạt bị làm cho sưng đỏ, đặc biệt là hạch mềm ở giữa, bị dây ren không ngừng cọ xát, chỗ mẫn cảm nhất bị hành như vậy, hoa huy*t Ước Tố tràn ra một dòng d*m thủy, càng dễ để đàn ông ra vào.
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro