Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Duyên trong mộn...

Duẫn Nhất Phương

2024-11-20 21:29:05

Hai người đối mặt với nhau, vẻ mặt Dịch Quân cực kỳ bình thản, nhưng khí thế lại không hề kém cạnh, Tả tướng quân nhìn một hồi, “Ngươi là đội trưởng của bọn họ sao?”

“Đúng vậy, tướng quân.”

“Tập hợp bọn họ và đội hai.”

“Vâng!”

Dịch Quân dẫn thủ hạ binh sĩ và đội hai cách đó không xa tập hợp cùng một chỗ, đội ngũ có tổng cộng hai mươi người, đứng trước mặt Tả tưởng quân, ai ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Hai đội đối chiến.” Mắt hổ của Tả tướng quân lướt nhanh qua, nói.

Một hàng binh sĩ của Dịch Quân lập tức chuyển hướng đi về phía sau, đứng đối diện với đội hai, mỗi đội lùi về sau ba bước, để lại khoảng không gian vừa đủ. Dịch Quân quát một tiếng chói tai, “Lên!” Binh sĩ tiểu đội bọn họ liền hô to xông về phía đối diện.

Người đánh với Dịch Quân là đội trưởng đội hai, dáng người nếu so sánh với Dịch Quân thì đúng là to lớn như một ngọn núi nhỏ, người nọ cũng là một nhân vật hung ác, từng cú hạ xuống đều đấm thấu thịt, Dịch Quân đã từng đối chiến với hắn không ít lần, không nói tới những trải nghiệm thê thảm lúc trước, kết quả mấy lần sau đều vượt qua lần trước, lần nào cũng khiến đội trưởng đội hai này không chiếm được chút hời nào, hai người đều khó phân thắng bại, đánh ngang tay.

Tình huống lần này lại có chút khác biệt, Dịch Quân càng linh hoạt hơn so với lúc trước, tốc độ phản ứng còn nhanh hơn không chỉ một chút, dĩ nhiên đối thủ không thể tóm được bóng dáng hắn, liên tục lượn quanh đến hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng hắn thật sự không nhịn được nữa, có chút phiền não đánh một quyền về một hướng khác, chỉ là một quyền này lại khiến Dịch Quân bắt được sơ hở, đạp một cước bay ra ngoài. Cơ thể đội trưởng đội hai vốn không vững, hơn nữa còn bị một cước như thế, trực tiếp ngã chổng vó.

Đội trưởng đội hai vừa té xuống đất thì lý trí cũng quay về, chuẩn bị đứng dậy thay đổi tình thế hiện tại. Thế nhưng tốc độ Dịch Quân thật sự quá nhanh, nhanh chóng áp sát sau lưng hắn, khóa cổ họng hắn lại. Đội trưởng đội hai sao có thể dễ dàng nhận thua thế được, giãy dụa mãnh liệt, nhưng khác với suy đoán của hắn, chẳng hiểu sao sức lực của Dịch Quân lại cực lớn, hắn giãy dụa chẳng những không khiến bản thân thoát khỏi khốn cảnh mà ngược lại càng giãy càng bị Dịch Quân khóa chặt cổ họng, khiến hắn có chút khó thở.

Tuy hắn không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhận thua. Đợi đến lúc hai người đứng dậy, đội trưởng đội hai đã nhìn Dịch Quân với cặp mắt khác xưa, tên tiểu cá tử y như ca nhi này thật sự có chút đáng sợ, chỉ một thời gian ngắn không giao thủ đã tiến bộ nhanh đến vậy rồi.

Nhóm bọn họ là người cuối cùng kết thúc, những nhóm khác đã sớm cả người đầy bụi đứng bên cạnh xem rồi.

Sau khi Dịch Quân và đội trưởng đội hai đi về phía Tả tướng quân hành lễ một cái, Tả tướng quân chỉ tay vào Dịch Quân, trầm giọng nói, “Ngươi lại đây.” Trong mắt Dịch Quân lóe lên một chút nóng lòng muốn tỉ thí, bước lên một bước dài. Tả tướng quân cởi khôi giáp trên người ra giao cho phó tướng của mình, đứng giữa sân, “Thử một trận xem.”

“Tướng quân, đắc tội.” Dịch Quân chắp tay, dùng khí thế như sét đánh xông tới. Dịch Quân ra tay cực nhanh, nhưng Tả tướng quân cũng không phải đội trưởng đội hai, động tác của Dịch Quân căn bản không thoát khỏi mắt hắn, vừa ra tay đã bắt được cánh tay đánh tới của Dịch Quân, thuận thế hắn xông tới xoay người ném qua vai một cái, Dịch Quân bị nện mạnh xuống đất.

Sau lưng đau nhức khó chịu một trận, nhưng Dịch Quân ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, lập tức lăn một vòng tránh khỏi trọng quyền của Tả tướng quân.

“Bên trái, tiếp quyền.” Trong đầu Dịch Quân xuất hiện một giọng nói, Dịch Quân không thèm nghĩ ngợi chút nào cứ dựa theo giọng nói đó mà làm, một trọng quyền cứ thế bị Dịch Quân đỡ được. Đám người vây xem đều có chút giật mình, bọn họ không ngờ rằng một kích này của Tả tướng quân lại bị cản được, ngay cả bản thân Tả tướng quân cũng kinh ngạc trong nháy mắt, chẳng qua một giây sau đã quất chân tới.

Kinh nghiệm chiến đấu của Dịch Quân đã vô cùng phong phú, nhưng đụng phải Tả tướng quân vẫn kém hơn rất nhiều, tuy nhiên có Tịch Chu chỉ dẫn hắn trong đầu nên cuối cùng Dịch Quân vẫn chống đỡ được khá lâu, mặc dù cuối cùng vẫn thua nhưng cũng khiến mọi người phải ngạc nhiên.

Dịch Quân có chút chật vật bò dậy, từ đầu đến chân đều là cát bụi, lồng ngực không ngừng phập phồng, cười nói, “Thân thủ của tướng quân rất tốt.”

Tả tướng quân đi về phía trước hai bước, thân hình cao lớn bao phủ Dịch Quân, chặn lại ánh mặt trời chói chang chiếu tới tạo thành một bóng râm, vết đao trên mặt thoạt nhìn cũng có chút ôn hòa, “Ngươi không tệ, có muốn làm phó tướng của ta không?”

Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn Dịch Quân, có thể làm phó tướng của Tả tướng quân là vinh hạnh cỡ nào!

Dịch Quân chắp tay lại, “Đa tạ tướng quân cất nhắc, thuộc hạ nhận lấy thì rất hổ thẹn, xung phong liều chết trên sa trường thích hợp với ta hơn.”

Tả tướng quân liếc mắt nhìn Dịch Quân, bầu không khí yên lặng có chút áp lực, nhưng Dịch Quân lại không cậuếu thế chút nào, ngẩng đầu đối diện. Một lát sau Tả tướng quân dời mắt, nhận lấy khôi giáp do phó tướng đưa tới, nhấc chân rời khỏi.

Bầu không khí hít thở không thông sau khi Tả tướng quân rời khỏi cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ, mấy người xung quanh đều xông tới, thủ hạ của Dịch Quân không dám phê bình quá đáng, nhưng đội trưởng đội hai lại không cố kỵ chút nào, bàn tay giống như quạt sắt đập lên vai Dịch Quân một cái, “Ngươi bị ngu à! Trở thành phó tướng của Tả tướng quân là chuyện tốt bao nhiêu người cầu còn không được, ngươi cần gì phải phí sức xông pha chiến trường!”

Dịch Quân cười nhưng không nói, cử động cổ tay mình một chút, “Trận nữa không?”

Đội trưởng đội hai nhớ tới tình cảnh bất lực lúc nãy lập tức tức giận, khí thế hung hăng đáp, “Tới đây!”

Buổi tối, trời đêm lác đác vài ánh sao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dịch Quân nằm bên ngoài doanh trại, ngắm nhìn bầu trời đêm.

“Làm phó tướng của Tả Dũng không tốt sao?” Tịch Chu rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cầm chút mứt, vừa ăn vừa trò chuyện với Dịch Quân.

Mi mày Dịch Quân cong cong, tâm trạng rất vui vẻ, “Tốt thì tốt, chẳng qua ta muốn dựa vào chiến công của mình tiến lên từng chút chứ không phải do võ nghệ của mình nên được dẫn dắt, nhất là khi đó còn chẳng phải là thực lực của ta.”

Tịch Chu không biết nên nói tên Dịch Quân này cố chấp hay quá mức kiên trì nữa, chẳng qua tính cách Dịch Quân thế này thật ra lại khiến Tịch Chu có thiện cảm, “Nếu muốn dựa vào bản thân thì phải luyện tập nhiều hơn, thực lực của ngươi còn kém rất xa, nếu Tả Dũng nghiêm túc đối chiến, sợ là ngươi còn không tiếp nổi mười chiêu dưới tay hắn.”

Dịch Quân gật đầu, trong mắt đều là hưng phấn, “Ta sẽ cố gắng.”

“Còn nữa, cảm ơn ngươi.” Dịch Quân biết ơn Tịch Chu từ tận đáy lòng, “Nếu không nhờ có ngươi, có lẽ ta đã sớm bị phụ thân gả cho tên ác bá kia, sinh tử hiện tại còn không được đảm bảo.” Nếu không phải có người thần bí này, cho dù mình có thể trốn ra thì với cơ thể mảnh mai này, sợ rằng ngay cả chỗ chiêu binh hắn cũng tới được.

“Khách sáo rồi.” Khóe miệng Tịch Chu hơi cong, thấy ca nhi gầy yếu này được mình dạy dỗ càng ngày càng xuất sắc, tâm trạng Tịch Chu cũng vô cùng tốt.

Dịch Quân dùng một chiêu cá chép lật người bật lên khỏi đất, ánh mắt sáng quắc, “Bây giờ ngài có thể chỉ dẫn ta không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tịch Chu giảng giải về trận chiến của hắn với Tả Dũng, chỉ ra vấn đề của hắn, sau đó lập tức bắt hắn mô phỏng một phen, Dịch Quân dựa theo lời Tịch Chu nói hồi tưởng động tác, từng lần từng lần, chờ Dịch Quân đầu đầy mồ hôi ngừng lại, thời gian đã trôi qua một lúc lâu.

Tịch Chu xuyên qua mắt Dịch Quân nhìn sắc trời một chút, thật sự đã hơi trễ, “Hôm nay trước đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”

Trận chiến ở biên cảnh giằng co trọn bốn tháng, nước Kha tình trạng suy yếu cuối cùng vẫn đẩy lùi kẻ địch, lấy được thủ cấp của đại tướng quân địch quốc, hoàn toàn thắng lợi. Dịch Quân dựa vào chiến công của mình từ một tiểu đội trưởng của tiểu đội mười người thăng chức thành thiên phu trưởng (đội trưởng đội nghìn người), cùng theo đại quân về kinh thành. Đương kim hoàng thượng tự mình triệu kiến, luận công ban thưởng cho tất cả tướng sĩ, trong kinh thành một mảnh vui mừng.

Cảnh vương thiết cậuến, mời Tả tướng quân và một đám quan văn quan hệ thân thiết, Văn Hành là một trong số đó.

“Dịch huynh đệ, trường hợp hôm nay có chút trang trọng, người tham gia không phú thì quý, tính tình ngươi thật sự có chút nóng nảy, lần này phải nhẫn nại một tí, nhất định không được đắc tội bọn họ.” Người nói chuyện là Vương Quảng, phó tướng của Tả tướng quân, kể từ khi Dịch Quân thăng lên làm thiên phu trưởng, thời gian Vương Quảng và Dịch Quân ở cạnh nhau cũng không ít. Lần này Cảnh vương thiết yến, Tả tướng quân mang theo phó tướng và mấy thiên phu trưởng nữa cùng tham gia, trong đó cũng có Dịch Quân.

Nghe thấy thế, Dịch Quân cười một tiếng, “Vương ca nói vậy có phần không đúng, sao tính tình của ta lại nóng nảy được?”

Vương Quảng chậc chậc lắc đầu, “Ngươi ngay cả tướng quân hung thần ác sát của chúng ta cũng dám đối đầu, nếu không gọi là tính tình nóng nảy thì còn ai nữa?”

Tả tướng quân đi phía trước ngừng lại, Vương Quảng vốn đang vui vẻ nói chuyện, sau khi thấy hắn ngừng lại lập tức im thin thít nhìn, vẻ mặt nghiêm túc tiến về trước, “Tướng quân.”

Ánh mắt Tả tướng quân lạnh nhạt liếc hắn, Vương Quảng lập tức đứng thẳng người.

“Sau khi tới nói ít thôi.” Lúc nói câu này, ánh mắt Tả tưởng quân dời qua người Dịch Quân.

“Vâng!” Vương Quảng và mấy vị thiên phu trưởng lập tức đáp.

Tửu lâu dùng để thiết yến cực kỳ xa hoa, Dịch Quân đi tới trước cửa thì thoáng ngừng lại, nhìn kỹ một phen, “Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ bản thân có thể dùng thân phận thiên phu trưởng để tham gia yến hội thế này.” Dịch Quân nói với Tịch Chu trong đầu, “Bây giờ nhìn lại quả thật giống như giấc mộng.”

“Rất nhiều chuyện đều không có cách nào đoán trước được” Lúc này Tịch Chu đang tưới nước cho hoa cỏ trong sân, có chút hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã hiện tại, “Vấn đề là ngươi có dám làm hay không, nếu ngươi chậm chạp không dám bước một bước thực hiện lí tưởng của mình, tất cả mọi chuyện đều là hy vọng xa vời. Ta phải chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi đã có thể sống cuộc sống mình muốn.”

“Cảm ơn” Khóe miệng Dịch Quân hơi cong, đôi mắt trong trẻo. Hắn hít sâu một hơi, bước chân đi theo sau Tả tướng quân.

Đến khi Tả tướng quân đưa tướng sĩ bọn họ vào phòng, những khách mời khác của bữa tiệc đã đến hơn phân nửa, Cảnh vương cũng ngồi đây, nhìn thấy Tả tướng quân đến lập tức cười ha ha một tiếng, tiến lên đón tiếp, “Tả tướng quân chính là anh hùng của nước Kha chúng ta, yến hội lần này có thể mời được Tả tướng quân quả thật là vinh hạnh của tiểu vương.”

“Vương gia thật sự xem trọng ta quá.” Tả tướng quân chắp tay, “Tả mỗ và những thuộc hạ này đều là người thô tục, có thể được vương gia mời đến thực sự thụ sủng nhược kinh.” (được ưu ái nên đâm ra lo sợ)

Hai người khiêm tốn với nhau cười cười một phen, Cảnh vương đưa tay ra, “Mời vào chỗ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tả tướng quân và bọn Dịch Quân đều tự ngồi vào chỗ của mình, dựa theo thân phận, mấy người Dịch Quân không thể ngồi cùng một bàn với Cảnh vương, bọn họ ngồi vào một bàn khác dưới sự hướng dẫn của người hầu. Thật ra sự sắp xếp này còn khiến mấy người phó tướng đều thở phào nhẹ nhõm, nếu ngồi cùng một bàn với Cảnh vương, chỉ sợ bọn họ ăn một bữa cơm mà ngay cả nói cũng không dám nói.

Lúc Dịch Quân ngồi xuống chợt cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, hắn quay đầu nhìn lại. Bàn bên cạnh kia có một nam tử tuấn tú thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng, ánh mắt của hắn khiếp sợ lại nghi hoặc. Dịch Quân hơi nhíu mày, lẽ nào người này quen biết hắn? Dịch Quân cẩn thận nhớ lại, phát hiện mình không có ấn tượng với người này cả.

“Đây là quan trạng nguyên, hắn tên Văn Hành, trong đám văn nhân cũng xem như không tệ, cũng không khiến người khác chán ghét.” Phó tướng ở bên tai hắn tặc lưỡi, “Chẳng qua hắn đúng là kiểu người mà mấy ca nhi thích, đi ngoài đường cũng nhận được cả vựa trái cây.” Phó tướng liếc mắt nhìn Dịch Quân một cái, nói đùa, “Ta thấy chẳng những bề ngoài của ngươi giống ca nhi, hiện tại ngay cả sở thích cũng giốngbnữa.”

Dịch Quân liếc xéo phó tướng, ha hả một tiếng.

Chờ lúc Dịch Quân ôm nghi ngờ nhìn về phía Văn Hành, ánh mắt của người nọ đã thu lại, Dịch Quân tạm thời dẹp bỏ nghi hoặc, cùng các tướng sĩ uống rượu.

Yến hội kéo dài đến tận khuya, đến lúc tiệc tàn, mấy người ngồi cùng Dịch Quân đã say chếnh choáng, cũng chỉ có Dịch Quân nhìn khá hơn chút. Sau khi Tả tướng quân mang theo bọn họ hành lễ cáo từ Cảnh vương, mấy người liền lảo đảo rời khỏi tửu lâu.

“Xin dừng bước.” Một giọng nói trong trẻo truyền đến.

Dịch Quân dừng lại, nhìn về phía Văn Hành.

“Có thể nói chuyện một chút hay không?” Văn Hành nói.

“Không biết Văn đại nhân tìm thuộc hạ ta vì chuyện gì?” Thân hình cao lớn của Tả tướng quân chắn trước người Dịch Quân, Dịch Quân ngoại trừ có chút kinh ngạc cũng không làm ra hành động gì khác.

“Vị đại nhân này có chút tương tự với một người bạn cũ của ta, tại hạ cho rằng có thể bọn họ là huynh đệ, vậy nên muốn hỏi thử hành tung của hắn.” Văn Hành lễ độ nói.

Sắc mặt Dịch Quân thay đổi trong nháy mắt, chẳng qua nhanh chóng bình tĩnh lại, cho dù người này có quen biết đệ đệ mình thì sao, bọn họ đang ở xa Án trấn, chỉ cần mình một mực phủ nhận, chẳng lẽ bọn họ sẽ vì một suy đoán mà động chạm đến thiên phu trưởng hay sao?

“Không biết bạn cũ của Văn đại nhân tên là gì?” Tả tướng quân hỏi.

Văn Hành thấy không thể nói chuyện trực tiếp với Dịch Quân cũng không cố chấp, chậm rãi nói, “Tịch Chu.”

Từ lần từ biệt lần trước trong mộng, đã hơn một tháng trôi qua, cho dù Văn Hành có làm thế nào cũng không thể tiếp tục vào trong mộng, ba lần gặp gỡ ngắn ngủi đó, trong lúc vô tình người nọ đã tiến vào chỗ sâu lòng mình, khiến bản thân ăn ngủ không yên. Một tháng này, mỗi lần Văn Hành đều ôm theo chờ mong đi vào giấc ngủ, nhưng nỗi buồn vô cớ sau khi tỉnh lại chỉ có mình hắn biết.

Lúc nãy trong yến hội vừa nhìn thấy Dịch Quân, Văn Hành đã giật mình cho rằng hắn là người trong mộng của mình, gần như thất lễ. Chỉ là trong chốc lát, Văn Hành đã có thể xác định bọn người là hai người khác biệt, ngoại trừ tướng mạo giống nhau, những điểm khác lại không có chỗ nào tương tự. Chỉ là hai người giống nhau đến thế, sao hai người bọn họ lại không liên quan đến nhau được?

Dịch Quân nghe thấy thế cũng cả kinh, Tịch Chu, đây không phải là tên của người thần bí đã trợ giúp hắn sao?

“Ngươi quen Tịch Chu?” Dịch Quân không nhịn được giật mình hỏi.

Văn Hành gật đầu, bàn tay giấu trong tay áo hơi nắm lại, “Hắn rất quan trọng với ta, chỉ là gần đây vì ngoài ý muốn mà không biết tung tích của hắn, nếu có thể báo cho biết, ta vô cùng cảm kích.”

Tả tướng quân nhìn về phía Dịch Quân, “Cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ.”

“Vâng!”

Dịch Quân theo Văn Hành trở lại tửu lâu, tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống. Trong lòng Dịch Quân âm thầm gọi to tìm Tịch Chu, “Ngươi đâu rồi?”

Lúc này Tịch Chuu đã đi vào giấc ngủ lại bị Dịch Quân gọi, đôi mắt buồn ngủ mê man bò dậy, mang theo một chút không vui vì bị kêu tỉnh từ trong mộng đẹp, “Sao thế?”

“Ở đây có một người nói quen biết ngươi.”

Tịch Chu sửng sốt, tỉnh táo không ít, theo mắt Dịch Quân nhìn ra ngoài, quả thật nhìn thấy một người.

Phong lưu phóng khoáng, long chương phượng tư. (chương là tài hoa, phượng chỉ dung mạo, ý nói người phong thái xuất chúng)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Số ký tự: 0