Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Duyên trong mộn...

Duẫn Nhất Phương

2024-11-20 21:29:05

“Văn Hành?” Tịch Chu cả kinh, từ trên giường bật dậy “Sao ngươi lại gặp được hắn?”

“Hắn có mặt ở yến hội lúc nãy, hắn nói mình là người quen cũ của ngươi, chỉ là gần đây không biết ngươi đang ở đâu. Ở bữa tiệc hắn nhìn thấy chúng ta có chút giống nhau nên hỏi thăm ta về hành tung của ngươi.” Dịch Quân nói, dừng một chút, thận trọng hỏi nghi hoặc từ trước đến nay của mình, “Ngươi, ngươi còn sống không?”

“Yên tâm, ta vẫn sống rất tốt, chỉ là chẳng biết tại sao linh hồn rời khỏi cơ thể mà thôi.” Tịch Chu nói, hệ thống đang nuôi dưỡng cơ thể mới cho cậu, theo lời nó nói, sớm một tháng, chậm nửa năm thì cơ thể mới của cậu sẽ được tạo ra xong, đến lúc đó cậu sẽ có thể thoát khỏi thức hải của Dịch Quân.

Lời nói của Tịch Chu khiến Dịch Quân hoàn toàn yên tâm, trong khoảng thời gian này, Dịch Quân đã xem Tịch Chu là người thân cận nhất của mình, bây giờ nhìn thấy Tịch Chu có một người bạn thâm giao thì không khỏi có chút quan tâm, lo lắng cậu đã chết, âm dương cách biệt với thân hữu của mình, “Như vậy thì tốt rồi.”

Nói đến đây, Dịch Quân lại thấy hứng thú, hắn đã sớm cực kỳ tò mò về Tịch Chu, chỉ là trước kia luôn có chút cố kỵ sợ chạm đến vết thương của cậu nên không hỏi ra miệng, hiện tại khi biết Tịch Chu vẫn còn sống đương nhiên muốn giải đáp hết lòng hiếu kỳ của mình, “Ngươi là người ở đâu, sao hồn lại rời khỏi xác?” “Ngươi là ca nhi hay nam nhân?” “Có cần ta giúp một tay không?” Hỏi liên tiếp mấy vấn đề khiến Tịch Chu dở khóc dở cười, “Văn Hành vẫn đang chờ ngươi trả lời đấy, có thể chờ sau khi hai người nói chuyện xong rồi mới trả lời ngươi được không?”

Tịch Chu nói xong, Dịch Quân mới phát hiện bản thân có chút hưng phấn quá độ, lập tức lên tiếng, “Không thành vấn đề. Ta có thể nói hết chuyện của ngươi cho hắn biết không?”

“Ta sẽ ở bên cạnh quan sát, nên trả lời thế nào sẽ cho ngươi hay.”

“Được.”

Lúc này, Văn Hành đã pha cho Dịch Quân một chén trà. Dịch Quân và Tịch Chu trò chuyện xong, hơi xấu hổ cười một cái với Văn Hành, “Lúc nãy ta hơi xuất thần, không nghe rõ, ngươi vừa nói gì?”

“Ngươi biết Tịch Chu ở đâu không?” Văn Hành hỏi, trong giọng nói mang theo một chút căng thẳng, nghe dường như có chút lo lắng.

Dịch Quân gật đầu, “Hiện tại cậu đang ở trong cơ thể của ta, Tịch Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên linh hồn rời khỏi cơ thể, tạm thời ở cùng với ta.”

Vẻ mặt Văn Hành hơi cứng lại, “Y xảy ra chuyện gì?”

Hiện tại Dịch Quân vẫn hơi xuất thần như cũ, dường như đang lắng nghe gì đó, một lát sau, hắn lên tiếng, “Tịch Chu nói mấy ngày nữa sẽ đến tìm ngươi, bảo ngươi không cần lo lắng, vào lúc đó sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với ngươi.”

Văn Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu, “Được.”

Trong thức hải của Dịch Quân, Tịch Chu đã bế tiểu bạch hổ lên, ôm vào trong ngực lắc lắc, “Cũng đã hơn một tháng rồi, sao mi không để ta và Văn Hành gặp trong mộng, mi xem hắn đã tìm tới tận cửa rồi kìa!”

Ban đầu tiểu bạch hổ đang ngủ, bị Tịch Chu đột ngột lắc lư làm hoa hết cả mắt, vẻ mặt mờ mịt, một lúc lâu sau mới phản ứng được hiện giờ là tình huống gì, tức giận dùng móng vuốt đẩy cậu một cái, “Gấp làm gì, tối hôm nay là được rồi!”

Tịch Chu có chút vui vẻ, “Nói phải giữ lời đó!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Hành tiễn Dịch Quân ra ngoài tửu lâu, sau khi đến cửa thì dừng một chút, hỏi, “Ta có thể nói với hắn một câu được không?”

“Được, chẳng qua chỉ có thể thông qua ta, Tịch Chu không thể nói chuyện trực tiếp với ngươi được.” Dịch Quân có chút tiếc nuối nói, “Ta có thể giúp ngươi thuật lại.”

Văn Hành gật đầu nói, “Bảo hắn chăm sóc bản thân thật tốt.”

Dịch Quân cười, “Tịch Chu nói cảm ơn, bảo ta nói ngươi cũng bảo trọng, đêm nay nhớ ngủ sớm, nói không chừng có thể gặp mặt.” Dịch Quân nói xong lại có chút hiếu kỳ hỏi, “Sao ngươi ngủ sớm thì có thể gặp mặt?”

“Thời gian một chén trà đã qua, ngươi còn muốn nói gì nữa?” Bóng dáng cao lớn của Tả tướng quân xuất hiện bên cạnh Dịch Quân, có chút không vui, “Vẫn chưa nói xong hả?”

Dịch Quân không ngờ rằng Tả tướng quân vẫn chưa đi, hơi kinh ngạc, vội vàng nói, “Đã nói xong, đi ngay đây.” Dịch Quân tạm biệt Văn Hành, sau đó cùng Tả tướng quân rời khỏi.

“Tướng quân, cảm ơn.” Trên đường đi, Dịch Quân chắp tay nói với Tả tướng quân. Tả tướng quân gật đầu, “Kinh thành không thể so sánh với trong quân ngũ, cần chú ý nhiều hơn.” Lời của Tả tướng quân vẫn chưa nói hết, nhưng Dịch Quân cũng hiểu rõ ý hắn, lại càng thêm cảm kích Tả tướng quân.

Từ khi hắn vẫn còn là một ca nhi được nuôi dưỡng trong khuê phòng, hắn đã được nghe thanh danh uy vũ của Tả tướng quân, ông ngoại kính nể hắn không ngớt, cũng khiến mình hơi ngóng trông vị Tả tướng quân này. Đến lúc hắn vào quân ngũ, uy danh của Tả tướng quân lại càng tăng lên, Dịch Quân cũng hiểu rõ vị Tả tướng quân này hơn, tuy trước đây từng có mâu thuẫn với hắn, nhưng kính nể của Dịch Quân với hắn chỉ nhiều chứ không ít. Vốn cho rằng hắn chỉ anh dũng cơ trí trên chiến trường, lại không ngờ rằng ngày thường cũng là một người quan tâm đến cấp dưới.

Sau đó, hai người không nói lời nào, Dịch Quân đi theo sau Tả tướng quân, chỉ là hôm nay bước chân của Tả tướng quân lại cực kỳ chậm, tuy Dịch Quân thấy hơi lạ nhưng cũng không nói ra, điều chỉnh bước chân của mình, bảo trì một khoảng cách với hắn, không nhiều không ít.

Gió đêm có chút lạnh, mặc dù khi nãy Dịch Quân không uống nhiều rượu nhưng dù sao vẫn có uống, bây giờ bị gió thổi qua không nhịn được lạnh run cả người. Tiếp đó, một kiện quần áo thật dày mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên đầu hắn.

Dịch Quân kéo cái áo trên đầu xuống, nhìn về phía Tả tướng quân. Chỉ nghe thấy hắn lạnh nhạt nói một câu, “Dáng người quá nhỏ, cơ thể quá yếu.”

Nếu nghe thấy câu này từ miệng người khác, nói không chừng Dịch Quân sẽ giận dữ so tài với người nọ, để người nọ biết đúng là vóc người hắn nhỏ, nhưng thân thể lại không yếu đuối. Nhưng câu này khi phát ra từ miệng Tả tướng quân lại có chút khác biệt, so với vị này, bản thân quả thật có chút yếu ớt. Huống chi hành động lúc này của Tả tướng quân còn xuất phát từ lòng tốt, Dịch Quân càng không có lý do để phản bác, mặt mày hắn hơi cong, cười nói, “Cảm ơn, tướng quân.”

Tả tướng quân đảo qua mi mắt xinh đẹp của Dịch Quân, quay đầu, nhấc chân cất bước.

—-

Kể từ khi hệ thống nói đêm nay có thể gặp được Văn Hành, Tịch Chu đã bắt đầu nằm trên giường chờ, chỉ là qua một lúc lâu cũng không đợi được cảm giác lôi kéo quen thuộc. Trong lúc buồn chán, Tịch Chu ôm hệ thống lên, xoa xoa lông mềm ở cổ nó, hỏi, “Con bạch hổ ta nhìn thấy trong giấc mơ của Văn Hành thật ra là ngươi đúng không?”

Tiểu bạch hổ không nói chuyện, chỉ thoải mái nâng cằm lên, để Tịch Chu xoa nắn càng thuận lợi hơn.

“Chuyện trong mộng của Văn Hành kỳ thật là những gì mà các ngươi từng trải qua ở kiếp trước à?” Tịch Chu tiếp tục nói, “Nhưng sau đó sao mi lại biến thành hệ thống trói chung một chỗ với ta, là vì tìm Văn Hành sao?”

Cơ thể tiểu bạch hổ cứng đờ, chẳng qua trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, trở mình làm ổ trong lòng Tịch Chu, “Tình hình cụ thể tối nay cậu sẽ hiểu rõ, không cần hỏi nhiều.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Động tác của Tịch Chu không thay đổi, vẫn giúp tiểu bạch hổ chải lông mềm trên cổ, hỏi một vấn đề cuối cùng, “Trong kiếp đó của bọn mi, ta có từng xuất hiện không?”

“Có” Tiểu bạch hổ chỉ đáp một chữ như thế, sau đó liền khép mắt lại, giả vờ ngủ say. Mặc dù động tác trên tay Tịch Chu vẫn như cũ, nhưng rõ ràng có chút xuất thần, không biết đang nghĩ gì. Qua khoảng chừng một nén nhang, cuối cùng Tịch Chu cũng đợi được cảm giác lôi kéo quen thuộc.

Tịch Chu hơi nhắm mắt, đợi đến lúc mở mắt ra cậu đã đến một nơi xa lạ. Nơi này là một hang động, tuy có ánh mặt trời chiếu vào nhưng vẫn rất mát mẻ. Trước mặt cậu là một thạch đài cao khoảng nửa người, thoạt nhìn không giống do sức người điêu khắc mà thành, ngược lại giống như do trời đất tạo ra, đường vân mượt mà, nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tịch Chu tiến lại gần, nhìn thấy trên thạch đài có một viên ngọc khuyết hình bán nguyệt bay lơ lửng, lục quang trong suốt không ngừng lấp lánh. Rõ ràng chỉ là một vật chết, nhưng không hiểu sao lại khiến Tịch Chu cảm thấy bừng bừng sức sống.

Ngoài sức sống đó ra, cậu còn nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt. Tựa như mình và nó tâm linh tương thông, cùng chung sinh mệnh. Tịch Chu gần như mất khống chế vươn tay ra, muốn chạm vào viên ngọc khuyết đang tỏa ra ánh sáng xinh đẹp kia.

Nhưng một đôi tay khác lại nhanh hơn ý. Tịch Chu nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện chính là nam nhân áo đen xa cách đã lâu, có lẽ là do trong mộng đã trôi qua nhiều năm, khuôn mặt nam nhân càng thêm cường tráng, góc cạnh rõ ràng, ngay cả khí chất cũng thêm chút trầm tĩnh như bảo kiếm được ẩn giấu.

“Ngươi đã đến rồi.” Nam nhân mở miệng.

Tịch Chu gật đầu, khẽ cười một tiếng, “Đã lâu không gặp.”

Nam nhân đảo mắt, không nói tiếp, chỉ cầm viên ngọc không ngừng chuyển động trong tay đặt vào ngực, sau đó ra khỏi hang động. Phía sau hắn vẫn là con bạch hổ không có chút cảm giác uy vũ nào kia, đột nhiên Tịch Chu nổi hứng xấu xa, nắm chặt cái đuôi đang lắc qua lắc lại của bạch hổ.

Bạch hổ gần như nhảy dựng lên, xù lông nhìn lại, muốn tìm hung thủ khiêu khích mình, nhưng cho dù nó có dò xét thế nào cũng không thấy một bóng người, thậm chí bốn phía ngay cả một con chim cũng không có. Bạch hổ vừa cảnh giác vừa nghi hoặc, nhẹ nhàng cất bước đi xung quanh hai vòng, cho đến khi bóng dáng của nam nhân đã sắp biến mất, bấy giờ nó mới từ bỏ tìm kiếm, nhấc chân đi theo.

Tịch Chu cười vui vẻ, cậu đột nhiên cảm thấy lúc này hệ thống rất đáng yêu.

Người đàn ông cũng không đi xa, đứng chờ ngoài trăm thước, bạch hổ nhanh chóng đuổi kịp. Nó có chút vui mừng gầm nhẹ một tiếng thể hiện với nam nhân mình có thể tự đi được. Nam nhân chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nó, không di chuyển. Bạch hổ hơi nghi hoặc, không biết nam nhân đang tính toán điều gì, thấy hắn chưa có ý định đi tiếp liền dứt khoát nằm tại chỗ phơi nắng.

Chốc lát sau, Tịch Chu mới khoan thai chậm rãi theo sau, cong mắt nhìn nam nhân không đi tiếp, “Ngươi đang chờ ta à?”

Nam nhân không nói lời nào, thấy cậu đã đến liền nhấc chân tiếp tục bước đi. Bạch hổ ô ô một tiếng, cũng nhanh chóng đi theo. Đi thêm được chừng trăm mét, lúc này Tịch Chu mới phát hiện bọn họ đang ở trên một ngọn núi cao, đi thên chút nữa, dưới chân chính là vách đá dựng đứng, nhìn xuống dưới, mây mù lượn quanh, sâu không thấy đáy.

Tịch Chu chỉ thấy trong miệng nam nhân nói gì đó, thanh cổ kiếm trên lưng tuốt ra khỏi võ, bay đến trước mặt hắn, cũng không rõ động tác nam nhân thế nào, hắn đạp lên phi kiếm. Tịch Chu nhìn thanh kiếm kia có chút xuất thần, nếu cậu nhớ không lầm, lần trước trong giấc mộng cậu đã từng thấy thanh kiếm này, lúc đó nó chính là bảo vật trấn phái của Thiên Cơ môn.

Đang suy nghĩ, Tịch Chu cảm thấy bên hông căng thẳng, thì ra nam nhân đã ôm mình vào lòng, bắt đầu ngự phi kiếm, tự do bay lượn. Trên người nam nhân có hương khí lạnh lùng, không thể nói là dễ ngửi, nhưng lại khiến người ta thanh tỉnh nhẹ nhàng. Tịch Chu thuận thế ôm thắt lưng của hắn, ổn định cơ thể mình, nhìn xuống phong cảnh khó gặp phía dưới.

Tuy bên tai là tiếng gió phần phật, nhưng Tịch Chu lại không cảm thấy khó chịu. Cậu dò xét về một chỗ phía trước, lập tức hiểu rõ, nam nhân đã bày ra một cái lồng phòng ngự.

Lần này bọn họ vừa bay chính là một canh giờ, ban đầu Tịch Chu còn có tâm tư ngắm phong cảnh, sau đó cũng có chút nhàm chán, dứt khoát vùi vào ngực nam nhân ngủ mất. Chờ lúc Tịch Chu tỉnh lại, bọn họ đã đến chỗ mà cậu quen thuộc, Thiên Cơ môn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Số ký tự: 0