Lòng Người Thay...
2024-08-20 08:17:29
Không gian ồn ào cộng với sự ngột ngạt nãy giờ cô đứng dậy lấy lý do đi vệ sinh để bình tĩnh lại.
- Các anh cứ ăn uống tiếp đi, em đi vệ sinh một lát.
Bước vào nhà vệ sinh, cô đi đến trước gương sờ lên khuôn mặt mình, cô lừa mình dối người nhưng sự thật là cô vẫn rất để ý Lý Hàn, nghe thấy tiếng có người sắp bước vào cô trốn vào một phòng vệ sinh, sự khó chịu và kìm nén hoá thành những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc khó nghe.
Chỉ một lần này thôi, chỉ duy nhất hôm nay, sau hôm nay cô vẫn sẽ là Tống Từ Niên mạnh mẽ quật cường, không ai có thể động đến.
Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng nói cô mới bước ra nhìn mình trước gương, đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, cô lấy nước rửa sạch khuôn mặt mình rồi lấy tay từ trong túi lau mặt, cô bình tĩnh một chút rồi bước ra nhưng cuộc trò chuyện của phòng vệ sinh bên cạnh làm chân cô khựng lại, bởi vì đây là những giọng nói rất quen thuộc với cô.
- Lý Hàn, tôi biết tình cảm của cậu với Phó Vân Sương rất tốt nhưng khi Niên Niên về nước cậu không lo lắng sao? Không phải con bé rất thích cậu sao? - Kỷ Bác Văn rít một hơi dài rồi nhả khói ra, nửa đùa nửa thật nói.
- Mặc dù không nói ra nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau một chút biểu hiện vụn vặt của con bé sao chúng ta có thể không biết? Nhưng cậu rõ ràng là người hiểu rõ nhất nhưng vẫn tự nhiên giới thiệu Phó Vân Sương là bạn gái mình như vậy. - Trương Tử Kỳ nhíu mày vì mùi thuốc lá của Kỷ Bác Văn, nhìn hắn nói.
- Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi thật sự thích Vân Sương, cô ấy khác biệt với những cô gái tôi từng gặp, cô ấy quật cường, nghị lực nhưng lại năng động, hăng hái làm cho người khác cảm giác rất mới lạ và yêu thích, còn Niên Niên tôi chỉ xem em ấy là em gái, dù em ấy cũng khác biệt với những người sinh ra trong giới thượng lưu nhưng không thể so với một người đã nỗ lực đi lên lên từ con số 0 như Vân Sương, thay vì cứ đau dài thì để nó đau ngắn đi, cắt đứt tia hi vọng này, bây giờ em ấy còn nhỏ tương lai sẽ gặp được người tốt hơn. - Lý Hàn nói ra lời thật lòng của mình.
- Không phải hai người hôn ước sao? Hai nhà sẽ không đồng ý cho cậu là Phó Vân Sương bên nhau đâu.
- Tôi cũng nghĩ về chuyện này rồi, dù sao Lý gia chỉ có một người con là tôi, tôi tin cha mẹ sẽ không bắt ép tôi, chỉ cần tôi giải thích rõ ràng, hai người họ sẽ hiểu.
- Được rồi, bọn tôi hiểu tính cậu mà, dù cũng yêu thương Niên Niên không kém nhưng cũng chúc cậu cùng Phó Vân Sương hạnh phúc nhé, tôi nghĩ cô ấy cũng là một cô gái tốt. - Kỷ Bác Văn lên tiếng nói.
- Nhưng Niệm Niệm đã thích cậu nhiều năm như vậy, cậu nghĩ con đi có thể buông bỏ dễ dàng vậy không? - Thiên Tỷ nói ra lời thật lòng.
Bây giờ cả ba người đều nhìn cậu ấy.
- Cậu nói gì vậy Thiên Tỷ, Niệm Niệm còn nhỏ không hiểu về khái niệm yêu đương đâu, việc con bé thích Lý Hàn chỉ là quen có sự xuất hiện của cậu ấy trong cuộc sống của mình thôi, cậu không cần phải làm quá lên như vậy. - Kỷ Bác Văn khẽ nhếch môi cười.
- Nói vậy là các cậu xem nhẹ tình cảm của em ấy sao? Vì cho rằng đó là tình cảm trẻ con? Và cảm thấy Phó Vân Sương tốt hơn? Nói thế nào con bé mới là người thân của chúng ta.
- Nhưng tôi lại cảm thấy xét về một mặt nào đó đúng thật là Phó Vân Sương trưởng thành hơn Niệm Niệm, sự thật là con bé từ nhỏ rất ỷ lại chúng ta, cần phải để cho con bé học cách trưởng thành, không thể dựa vào chúng ta mãi được. - Trương Tử Kỳ một giọng nghiêm khắc nói.
- Thiên Tỷ cậu không cần đem hai người họ so sánh, Niệm Niệm sẽ luôn là người thân của chúng ta nhưng Vân Sương cũng là bạn gái mình, đừng để mình nghe cậu nói xấu cô ấy. - Lý Hàn nhíu mày không vui nhìn Thiên Tỷ.
Nhưng Thiên Tỷ chỉ cười khẩy không để vào mắt.
Những lời này toàn bộ lọt vào lỗ tai cô như cái gai ghim thẳng vào trái tim, nước mắt một lần nữa trào dâng làm nhoè đi tầm nhìn của cô, thì ra bọn họ biết, bọn họ đều biết hết nhưng vẫn làm ngơ biến cô thành một con ngốc, một mực bám theo Lý Hàn trong nhiều năm nhưng không có được kết quả, bọn họ cho rằng tình cảm của cô là một trò đùa trẻ con, đến Lý Hàn cũng cảm thấy như vậy còn khoe tình cảm với Phó Vân Sương cho cô xem.
Có lẽ trong vài năm trở lại đây chỉ có một mình cô là còn xem họ như người nhà, cô là một người trầm tính, ít tiếp xúc với người lạ, bản tính ỷ lại của cô là do người nhà nuông chiều nhưng cô không biết điều này lại khiến cho bọn họ khó chịu, cô còn nhớ khi còn nhỏ lúc bị đám con trai trong lớp bắt nạt bọn họ đều nói với cô.
- Niệm Niệm, sau này bọn anh sẽ bảo vệ em không để ai có thể tổn thương em. - Kỷ Bác Văn khi đó 7 tuổi trịnh trọng nói.
- Em không có anh trai thì bọn anh sẽ là anh trai em. - Trương Tử Kỳ lúc đó 7 tuổi xoa đầu cô, lúc đó đang mít ướt.
- Em có thể dựa vào bọn anh, bọn anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. - Thiên Tỷ lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.
- Thấy không Niệm Niệm, ai cũng yêu thương em, em mãi mãi là công chúa nhỏ của bọn anh. - Lý Hàn khi đó mặt bầm dập vì đánh nhau với đám con trai bắt nạt cô em nhưng cười tinh nghịch nhìn cô.
Nhưng người làm tổn thương cô lại là bọn họ, cô thật ngây thơ vì nghĩ 2 năm không thể làm thay đổi bọn họ nhưng sự thật lại thay đổi rất nhiều, Phó Vân Sương chỉ mất 2 năm để làm mối quan hệ giữa cô với bọn họ có vết nứt, nếu bọn họ cảm thấy sự ỷ lại của cô là gánh nặng, vậy thì được thôi từ giờ cô sẽ sống với con người thật của mình, lấy tay gạt đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, lấy lại tinh thần bước ra ngoài.
- Niệm Niệm, cậu đi vệ sinh lâu quá đó, tôi còn tưởng còn xảy ra chuyện gì. - Hân Nghiên lo lắng kéo cô ngồi xuống.
- À, không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hơi khó chịu nên ở lại lâu hơn một chút thôi.
- Mà em đi vệ sinh, em có gặp đám anh Lý Hàn không? Bọn họ cũng lâu rồi chưa ra. - Phó Vân Sương tỏ vẻ một cô bạn gái quan tâm người yêu nhìn cô hỏi.
- Tôi đi WC nữ, chị nghĩ tôi có gặp bọn họ không? - cô cười khẩy nhìn chị ta.
- Chị... Chị không có ý đó, chị xin lỗi. - vẻ mặt cô ta bối rối nhìn cô.
Mặc dù nhìn từ xa nhưng cô vẫn thấy được một tia len lõi nước mắt trong mắt chị ta, như cô đã chọc chị ta khóc vậy.
- Các anh cứ ăn uống tiếp đi, em đi vệ sinh một lát.
Bước vào nhà vệ sinh, cô đi đến trước gương sờ lên khuôn mặt mình, cô lừa mình dối người nhưng sự thật là cô vẫn rất để ý Lý Hàn, nghe thấy tiếng có người sắp bước vào cô trốn vào một phòng vệ sinh, sự khó chịu và kìm nén hoá thành những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc khó nghe.
Chỉ một lần này thôi, chỉ duy nhất hôm nay, sau hôm nay cô vẫn sẽ là Tống Từ Niên mạnh mẽ quật cường, không ai có thể động đến.
Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng nói cô mới bước ra nhìn mình trước gương, đôi mắt hơi sưng lên vì khóc, cô lấy nước rửa sạch khuôn mặt mình rồi lấy tay từ trong túi lau mặt, cô bình tĩnh một chút rồi bước ra nhưng cuộc trò chuyện của phòng vệ sinh bên cạnh làm chân cô khựng lại, bởi vì đây là những giọng nói rất quen thuộc với cô.
- Lý Hàn, tôi biết tình cảm của cậu với Phó Vân Sương rất tốt nhưng khi Niên Niên về nước cậu không lo lắng sao? Không phải con bé rất thích cậu sao? - Kỷ Bác Văn rít một hơi dài rồi nhả khói ra, nửa đùa nửa thật nói.
- Mặc dù không nói ra nhưng chúng ta lớn lên cùng nhau một chút biểu hiện vụn vặt của con bé sao chúng ta có thể không biết? Nhưng cậu rõ ràng là người hiểu rõ nhất nhưng vẫn tự nhiên giới thiệu Phó Vân Sương là bạn gái mình như vậy. - Trương Tử Kỳ nhíu mày vì mùi thuốc lá của Kỷ Bác Văn, nhìn hắn nói.
- Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, tôi thật sự thích Vân Sương, cô ấy khác biệt với những cô gái tôi từng gặp, cô ấy quật cường, nghị lực nhưng lại năng động, hăng hái làm cho người khác cảm giác rất mới lạ và yêu thích, còn Niên Niên tôi chỉ xem em ấy là em gái, dù em ấy cũng khác biệt với những người sinh ra trong giới thượng lưu nhưng không thể so với một người đã nỗ lực đi lên lên từ con số 0 như Vân Sương, thay vì cứ đau dài thì để nó đau ngắn đi, cắt đứt tia hi vọng này, bây giờ em ấy còn nhỏ tương lai sẽ gặp được người tốt hơn. - Lý Hàn nói ra lời thật lòng của mình.
- Không phải hai người hôn ước sao? Hai nhà sẽ không đồng ý cho cậu là Phó Vân Sương bên nhau đâu.
- Tôi cũng nghĩ về chuyện này rồi, dù sao Lý gia chỉ có một người con là tôi, tôi tin cha mẹ sẽ không bắt ép tôi, chỉ cần tôi giải thích rõ ràng, hai người họ sẽ hiểu.
- Được rồi, bọn tôi hiểu tính cậu mà, dù cũng yêu thương Niên Niên không kém nhưng cũng chúc cậu cùng Phó Vân Sương hạnh phúc nhé, tôi nghĩ cô ấy cũng là một cô gái tốt. - Kỷ Bác Văn lên tiếng nói.
- Nhưng Niệm Niệm đã thích cậu nhiều năm như vậy, cậu nghĩ con đi có thể buông bỏ dễ dàng vậy không? - Thiên Tỷ nói ra lời thật lòng.
Bây giờ cả ba người đều nhìn cậu ấy.
- Cậu nói gì vậy Thiên Tỷ, Niệm Niệm còn nhỏ không hiểu về khái niệm yêu đương đâu, việc con bé thích Lý Hàn chỉ là quen có sự xuất hiện của cậu ấy trong cuộc sống của mình thôi, cậu không cần phải làm quá lên như vậy. - Kỷ Bác Văn khẽ nhếch môi cười.
- Nói vậy là các cậu xem nhẹ tình cảm của em ấy sao? Vì cho rằng đó là tình cảm trẻ con? Và cảm thấy Phó Vân Sương tốt hơn? Nói thế nào con bé mới là người thân của chúng ta.
- Nhưng tôi lại cảm thấy xét về một mặt nào đó đúng thật là Phó Vân Sương trưởng thành hơn Niệm Niệm, sự thật là con bé từ nhỏ rất ỷ lại chúng ta, cần phải để cho con bé học cách trưởng thành, không thể dựa vào chúng ta mãi được. - Trương Tử Kỳ một giọng nghiêm khắc nói.
- Thiên Tỷ cậu không cần đem hai người họ so sánh, Niệm Niệm sẽ luôn là người thân của chúng ta nhưng Vân Sương cũng là bạn gái mình, đừng để mình nghe cậu nói xấu cô ấy. - Lý Hàn nhíu mày không vui nhìn Thiên Tỷ.
Nhưng Thiên Tỷ chỉ cười khẩy không để vào mắt.
Những lời này toàn bộ lọt vào lỗ tai cô như cái gai ghim thẳng vào trái tim, nước mắt một lần nữa trào dâng làm nhoè đi tầm nhìn của cô, thì ra bọn họ biết, bọn họ đều biết hết nhưng vẫn làm ngơ biến cô thành một con ngốc, một mực bám theo Lý Hàn trong nhiều năm nhưng không có được kết quả, bọn họ cho rằng tình cảm của cô là một trò đùa trẻ con, đến Lý Hàn cũng cảm thấy như vậy còn khoe tình cảm với Phó Vân Sương cho cô xem.
Có lẽ trong vài năm trở lại đây chỉ có một mình cô là còn xem họ như người nhà, cô là một người trầm tính, ít tiếp xúc với người lạ, bản tính ỷ lại của cô là do người nhà nuông chiều nhưng cô không biết điều này lại khiến cho bọn họ khó chịu, cô còn nhớ khi còn nhỏ lúc bị đám con trai trong lớp bắt nạt bọn họ đều nói với cô.
- Niệm Niệm, sau này bọn anh sẽ bảo vệ em không để ai có thể tổn thương em. - Kỷ Bác Văn khi đó 7 tuổi trịnh trọng nói.
- Em không có anh trai thì bọn anh sẽ là anh trai em. - Trương Tử Kỳ lúc đó 7 tuổi xoa đầu cô, lúc đó đang mít ướt.
- Em có thể dựa vào bọn anh, bọn anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. - Thiên Tỷ lấy khăn tay lau nước mắt cho cô.
- Thấy không Niệm Niệm, ai cũng yêu thương em, em mãi mãi là công chúa nhỏ của bọn anh. - Lý Hàn khi đó mặt bầm dập vì đánh nhau với đám con trai bắt nạt cô em nhưng cười tinh nghịch nhìn cô.
Nhưng người làm tổn thương cô lại là bọn họ, cô thật ngây thơ vì nghĩ 2 năm không thể làm thay đổi bọn họ nhưng sự thật lại thay đổi rất nhiều, Phó Vân Sương chỉ mất 2 năm để làm mối quan hệ giữa cô với bọn họ có vết nứt, nếu bọn họ cảm thấy sự ỷ lại của cô là gánh nặng, vậy thì được thôi từ giờ cô sẽ sống với con người thật của mình, lấy tay gạt đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, lấy lại tinh thần bước ra ngoài.
- Niệm Niệm, cậu đi vệ sinh lâu quá đó, tôi còn tưởng còn xảy ra chuyện gì. - Hân Nghiên lo lắng kéo cô ngồi xuống.
- À, không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hơi khó chịu nên ở lại lâu hơn một chút thôi.
- Mà em đi vệ sinh, em có gặp đám anh Lý Hàn không? Bọn họ cũng lâu rồi chưa ra. - Phó Vân Sương tỏ vẻ một cô bạn gái quan tâm người yêu nhìn cô hỏi.
- Tôi đi WC nữ, chị nghĩ tôi có gặp bọn họ không? - cô cười khẩy nhìn chị ta.
- Chị... Chị không có ý đó, chị xin lỗi. - vẻ mặt cô ta bối rối nhìn cô.
Mặc dù nhìn từ xa nhưng cô vẫn thấy được một tia len lõi nước mắt trong mắt chị ta, như cô đã chọc chị ta khóc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro