Rạn Nứt
2024-08-20 08:17:29
Không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc này đám Lý Hàn cũng vừa bước vào thì thấy tình cảnh này, Phó Vân Sương rưng rưng nước mắt nhìn anh ta.
- Vân Sương. - Lý Hàn giống như đau lòng cho bạn gái mình lên tiến lại gần xem cô ta.
- Làm sao vậy? Ai chọc em à? - Lý Hàn lo lắng nhìn cô ta.
Nhưng cô ta giống như cố tình lại nhìn về phía cô, cô nhướng mày xem cô ta muốn làm gì.
- Chỉ là về rồi em lo lắng cho anh nên có hỏi Niệm Niệm một chút nhưng hình như con bé không thích em.
- Niệm Niệm, chuyện này là sao? - Lý Hàn nhìn cô, ánh mắt mang theo trách cứ.
- Anh không hỏi chị ta, hỏi em làm gì? Em nói mình không gặp các anh, vậy thôi. - cô thản nhiên gắp một miếng lê ăn.
- Nếu không có chuyện gì sao Vân Sương lại như vậy? - hình như anh ta không có ý định buông tha cô.
Giờ phút này cô thật sự nghi ngờ đây chính là người thanh mai trúc mã là cô đã thích 10 năm đây sao? Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Hân Nghiên đã bật lại anh ta.
- Nói năng phải có bằng chứng, anh thấy bọn tôi có làm gì chị ta không? Không có, là chị ta dư nước mắt nên khoe cho anh xem, anh vì một chút chuyện này mà trách cậu ấy, anh không thấy có lỗi sao? - cô ấy tức giận đến mức không để ý cách xưng hô.
- Hân Nghiên, im đi. - Kỷ Bác Văn khẽ quát cô ấy.
Hôm nay đã là lần thứ hai rồi, Hân Nghiên lồng ngực phập phồng tức giận nhưng vẫn im lặng, cô vỗ vỗ tay cô ấy trấn an.
- Thôi được rồi, cũng không có chuyện gì lớn lao mọi người quay về chỗ đi. - Thiên Tỷ lên tiếng giảng hòa.
- Đột nhiên em thấy không khỏe trong người, nên muốn về sớm, mọi người chơi vui vẻ. - cô nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Hân Nghiên thấy vậy cũng đi theo cô.
- Khoan đã, em vì chuyện hồi nãy mà tức giận sao? Anh cũng không bắt em xin lỗi cô ấy, em tức giận cái gì chứ? - Lý Hàn không vui nhìn cô.
- Không, đột nhiên phát hiện ra người luôn thân thuộc với mình không còn giống như trong trí nhớ nữa nên cảm thấy xa lạ, muốn về. - cô nói xong quay lưng bỏ đi.
- Niệm Niệm, đợi mình! - Hân Nghiên cũng vội vã chạy theo.
Lý Hàn nghe cô nói vậy, động tác an ủi cô ta cũng cứng đờ, bị cô ta gọi vài lần mới tỉnh.
- Con bé hôm nay có chuyện gì sao? Vừa rồi vẫn còn bình thường mà? - Kỷ Bác Văn cũng lo lắng nhìn về hướng cô đi.
- Ai biết được? Cứ mặc kệ con bé đi, con bé không còn nhỏ nữa, phải biết suy nghĩ về hành động của mình.
Thiên Tỷ mím môi nhìn hướng cô đi, không lẽ vừa rồi cô nghe thấy tất cả nên mới khác thường như vậy.
Cô gọi taxi cùng Hân Nghiên quay về, trên đường về cô ấy lo lắng hỏi cô.
- Vừa rồi tôi không biết sao cậu lại tỏ vẻ khó chịu với Lý Hàn như vậy, có thể nói với tôi không?
Cô kể cho cô ấy nghe về chuyện mình nghe được trong nhà vệ sinh, Hân Nghiên từ từ lắng nghe từ bất ngờ đến tức giận.
- Anh ta còn tính huỷ hôn? Bọn họ nói như vậy về cậu sao?
- Dù sao đó cũng là lời thật lòng, trách ai được chứ?
- Niệm Niệm, các anh ấy không phải người như thế, có thể bị ảnh hưởng do sự xuất hiện của Phó Vân Sương thôi.
Cô nhìn Hân Nghiên rồi xoa đầu cô ấy, cô biết cô ấy không muốn nhìn mối quan hệ của bọn họ bị rạn nứt nhưng những thứ xảy ra không thể đảo ngược lại được, giống như những lời đó của họ sẽ làm cô khắc ghi cả đời.
Khi xe đến nhà cô, cô bước xuống xe bảo tài xế đưa Hân Nghiên thẳng về nhà, trước khi đi cô ấy còn lo lắng nhìn cô cô phải an ủi một hồi cô ấy mới yên tâm rời đi, cô bước vào nhà thấy ba mẹ vẫn đang ngồi sofa đợi mình, vừa thấy cô về đã quay lại hỏi.
- Đi chơi có vui không con?
- Dạ, vui lắm! - dù nói vậy nhưng sắc mặt cô hơi khó coi, mẹ cô tất nhiên nhận ra điều này.
- Con thật sự thấy vui sao?
- Con...
- Không lẽ mấy đứa vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện gì? Có phải do cô gái Phó Vân Sương kia không? Lúc con đi, mẹ thấy Lý Hàn cũng dẫn theo cô gái đó.
- Không phải đâu mẹ, chỉ là lâu rồi gặp lại con cảm thấy có chút xa lạ, cảm giác có chút không quen nên muốn về sớm thôi.
- Vậy con rửa mặt rồi lên phòng ngủ đi.
- Vâng mẹ.
Sau khi cô đi rồi ba mẹ cô còn ngồi đó lại bàn tính với nhau.
- Về chuyện hôn ước với thằng nhóc Lý Hàn, bà thấy sao? - ba Tống nhìn mẹ cô hỏi.
- Ông cũng thấy rồi còn gì, thằng bé đó đã có bạn gái rồi, nên chấm dứt hôn ước càng sớm càng tốt để con gái chúng ta bớt đau lòng.
- Ha... Tính ra tôi cũng rất thích thằng nhóc kia, nó từ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu lại rất thân thiết với Niên Niên nhà mình, cứ nghĩ hai đứa là duyên tiền định từ nhỏ bây giờ xem ra không có thứ gì là bền lâu.
- Là do lòng người hết thôi.
- Bà có định tìm cho con bé một ngôi trường nào trong nước không?
- Tôi cũng đã tìm trước rồi, nên tìm một ngôi trường nào đó cách xa ngôi trường mà Lý Hàn đang học để tránh chạm mặt nhau, ở Thượng Hải này không có nơi nào là không gặp mặt bọn nó, nên tôi đã đăng ký vào trường cấp ba Thanh Hoa ở Bắc Kinh cho nó.
- Nhưng có phải quá xa không?
- Nhưng con bé cũng lớn rồi nên cho nó không gian riêng tư, ngày mai tôi cũng sẽ hỏi ý nó, ở đây bàn tính thêm cũng không được gì thôi thì đi ngủ sớm đi.
Sau khi tính toán cho tương lai của con gái thì hai người cũng yên tâm đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau khi ngồi trên bàn ăn, mẹ cô do dự nhìn cô hỏi.
- Niệm Niệm, mẹ có tìm được một ngôi trường thích hợp với con, dù sao con cũng đã đi du học về cũng nên chọn một ngôi trường để tiếp tục việc học hoàn thành chương trình chứ?
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Vậy mẹ cứ lo liệu đi ạ.
- Được, vậy mẹ chuẩn bị hồ sơ ngay, à mà Niệm Niệm mẹ định sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng con về nước, con thấy sao?
Động tác của cô cứng đờ rồi phản ứng lại.
- Như vậy có hơi tốn kém. - nghĩ đến đám Lý Hàn lại càng làm cô giữ vững suy nghĩ này nhưng nhìn sắc mặt ba mẹ thì cô phải suy nghĩ lại, họ không hề biết chuyện giữa cô và đám Lý Hàn, không thể để cho ba mẹ biết quan hệ giữa cô và bọn họ có vấn đề.
- Nhưng nếu mẹ muốn tổ chức thì cứ tổ chức đi ạ.
Mẹ cô nhân đôi niềm vui nên cười càng rạng rỡ hơn.
- Vân Sương. - Lý Hàn giống như đau lòng cho bạn gái mình lên tiến lại gần xem cô ta.
- Làm sao vậy? Ai chọc em à? - Lý Hàn lo lắng nhìn cô ta.
Nhưng cô ta giống như cố tình lại nhìn về phía cô, cô nhướng mày xem cô ta muốn làm gì.
- Chỉ là về rồi em lo lắng cho anh nên có hỏi Niệm Niệm một chút nhưng hình như con bé không thích em.
- Niệm Niệm, chuyện này là sao? - Lý Hàn nhìn cô, ánh mắt mang theo trách cứ.
- Anh không hỏi chị ta, hỏi em làm gì? Em nói mình không gặp các anh, vậy thôi. - cô thản nhiên gắp một miếng lê ăn.
- Nếu không có chuyện gì sao Vân Sương lại như vậy? - hình như anh ta không có ý định buông tha cô.
Giờ phút này cô thật sự nghi ngờ đây chính là người thanh mai trúc mã là cô đã thích 10 năm đây sao? Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Hân Nghiên đã bật lại anh ta.
- Nói năng phải có bằng chứng, anh thấy bọn tôi có làm gì chị ta không? Không có, là chị ta dư nước mắt nên khoe cho anh xem, anh vì một chút chuyện này mà trách cậu ấy, anh không thấy có lỗi sao? - cô ấy tức giận đến mức không để ý cách xưng hô.
- Hân Nghiên, im đi. - Kỷ Bác Văn khẽ quát cô ấy.
Hôm nay đã là lần thứ hai rồi, Hân Nghiên lồng ngực phập phồng tức giận nhưng vẫn im lặng, cô vỗ vỗ tay cô ấy trấn an.
- Thôi được rồi, cũng không có chuyện gì lớn lao mọi người quay về chỗ đi. - Thiên Tỷ lên tiếng giảng hòa.
- Đột nhiên em thấy không khỏe trong người, nên muốn về sớm, mọi người chơi vui vẻ. - cô nói xong đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Hân Nghiên thấy vậy cũng đi theo cô.
- Khoan đã, em vì chuyện hồi nãy mà tức giận sao? Anh cũng không bắt em xin lỗi cô ấy, em tức giận cái gì chứ? - Lý Hàn không vui nhìn cô.
- Không, đột nhiên phát hiện ra người luôn thân thuộc với mình không còn giống như trong trí nhớ nữa nên cảm thấy xa lạ, muốn về. - cô nói xong quay lưng bỏ đi.
- Niệm Niệm, đợi mình! - Hân Nghiên cũng vội vã chạy theo.
Lý Hàn nghe cô nói vậy, động tác an ủi cô ta cũng cứng đờ, bị cô ta gọi vài lần mới tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Con bé hôm nay có chuyện gì sao? Vừa rồi vẫn còn bình thường mà? - Kỷ Bác Văn cũng lo lắng nhìn về hướng cô đi.
- Ai biết được? Cứ mặc kệ con bé đi, con bé không còn nhỏ nữa, phải biết suy nghĩ về hành động của mình.
Thiên Tỷ mím môi nhìn hướng cô đi, không lẽ vừa rồi cô nghe thấy tất cả nên mới khác thường như vậy.
Cô gọi taxi cùng Hân Nghiên quay về, trên đường về cô ấy lo lắng hỏi cô.
- Vừa rồi tôi không biết sao cậu lại tỏ vẻ khó chịu với Lý Hàn như vậy, có thể nói với tôi không?
Cô kể cho cô ấy nghe về chuyện mình nghe được trong nhà vệ sinh, Hân Nghiên từ từ lắng nghe từ bất ngờ đến tức giận.
- Anh ta còn tính huỷ hôn? Bọn họ nói như vậy về cậu sao?
- Dù sao đó cũng là lời thật lòng, trách ai được chứ?
- Niệm Niệm, các anh ấy không phải người như thế, có thể bị ảnh hưởng do sự xuất hiện của Phó Vân Sương thôi.
Cô nhìn Hân Nghiên rồi xoa đầu cô ấy, cô biết cô ấy không muốn nhìn mối quan hệ của bọn họ bị rạn nứt nhưng những thứ xảy ra không thể đảo ngược lại được, giống như những lời đó của họ sẽ làm cô khắc ghi cả đời.
Khi xe đến nhà cô, cô bước xuống xe bảo tài xế đưa Hân Nghiên thẳng về nhà, trước khi đi cô ấy còn lo lắng nhìn cô cô phải an ủi một hồi cô ấy mới yên tâm rời đi, cô bước vào nhà thấy ba mẹ vẫn đang ngồi sofa đợi mình, vừa thấy cô về đã quay lại hỏi.
- Đi chơi có vui không con?
- Dạ, vui lắm! - dù nói vậy nhưng sắc mặt cô hơi khó coi, mẹ cô tất nhiên nhận ra điều này.
- Con thật sự thấy vui sao?
- Con...
- Không lẽ mấy đứa vừa gặp nhau đã xảy ra chuyện gì? Có phải do cô gái Phó Vân Sương kia không? Lúc con đi, mẹ thấy Lý Hàn cũng dẫn theo cô gái đó.
- Không phải đâu mẹ, chỉ là lâu rồi gặp lại con cảm thấy có chút xa lạ, cảm giác có chút không quen nên muốn về sớm thôi.
- Vậy con rửa mặt rồi lên phòng ngủ đi.
- Vâng mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cô đi rồi ba mẹ cô còn ngồi đó lại bàn tính với nhau.
- Về chuyện hôn ước với thằng nhóc Lý Hàn, bà thấy sao? - ba Tống nhìn mẹ cô hỏi.
- Ông cũng thấy rồi còn gì, thằng bé đó đã có bạn gái rồi, nên chấm dứt hôn ước càng sớm càng tốt để con gái chúng ta bớt đau lòng.
- Ha... Tính ra tôi cũng rất thích thằng nhóc kia, nó từ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu lại rất thân thiết với Niên Niên nhà mình, cứ nghĩ hai đứa là duyên tiền định từ nhỏ bây giờ xem ra không có thứ gì là bền lâu.
- Là do lòng người hết thôi.
- Bà có định tìm cho con bé một ngôi trường nào trong nước không?
- Tôi cũng đã tìm trước rồi, nên tìm một ngôi trường nào đó cách xa ngôi trường mà Lý Hàn đang học để tránh chạm mặt nhau, ở Thượng Hải này không có nơi nào là không gặp mặt bọn nó, nên tôi đã đăng ký vào trường cấp ba Thanh Hoa ở Bắc Kinh cho nó.
- Nhưng có phải quá xa không?
- Nhưng con bé cũng lớn rồi nên cho nó không gian riêng tư, ngày mai tôi cũng sẽ hỏi ý nó, ở đây bàn tính thêm cũng không được gì thôi thì đi ngủ sớm đi.
Sau khi tính toán cho tương lai của con gái thì hai người cũng yên tâm đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau khi ngồi trên bàn ăn, mẹ cô do dự nhìn cô hỏi.
- Niệm Niệm, mẹ có tìm được một ngôi trường thích hợp với con, dù sao con cũng đã đi du học về cũng nên chọn một ngôi trường để tiếp tục việc học hoàn thành chương trình chứ?
Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Vậy mẹ cứ lo liệu đi ạ.
- Được, vậy mẹ chuẩn bị hồ sơ ngay, à mà Niệm Niệm mẹ định sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng con về nước, con thấy sao?
Động tác của cô cứng đờ rồi phản ứng lại.
- Như vậy có hơi tốn kém. - nghĩ đến đám Lý Hàn lại càng làm cô giữ vững suy nghĩ này nhưng nhìn sắc mặt ba mẹ thì cô phải suy nghĩ lại, họ không hề biết chuyện giữa cô và đám Lý Hàn, không thể để cho ba mẹ biết quan hệ giữa cô và bọn họ có vấn đề.
- Nhưng nếu mẹ muốn tổ chức thì cứ tổ chức đi ạ.
Mẹ cô nhân đôi niềm vui nên cười càng rạng rỡ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro