Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 109

Tùng Thử Tuý Ngư

2024-09-04 19:04:15

Minh Nguyệt nhìn vào ly trà trên bàn nghĩ "Hay tương kế tựu kế nhỉ".

Minh Nguyệt đứng lên vừa quay người lại mặt đã đập vào một lồng ngực rắn chắc của ai đó, Minh Nguyệt ngước lên nhìn thì giật mình là một nam nhân y phục màu xám đen với gương mặt khá đáng sợ,đôi mắt màu xanh lá cùng với đó là hai vết sẹo chéo nhau ở mắt trái ,mái tóc màu đen láy.

Minh Nguyệt toát cả mồ hôi hột nhìn Đông Xuyên gương mặt đang kéo lên nụ cười quỷ dị đẩy sát khí Minh

Nguyệt khoé miệng giật giật cười cười nói:

"Chào,chào buổi tối,a hahaha"

Minh Nguyệt định bụng vừa nói xong nhấc chân chạy thì đã bị Đông Xuyên tóm lấy cổ tay lôi cô về phía mình hung hăng gẵn từng tiếng:

"Ngươi quậy đủ chưa,nếu không phải biết ngươi là Công Chúa Bắc Hải với bộ dáng quậy phá này của ngươi ta còn tưởng ngươi là người Giang Hồ giả mạo Công Chúa!!!!"

Minh Nguyệt vẫy khỏi tay Đông Xuyên nói:

"Ngươi nổi điên cái gì, chỉ là vô tình vớ phải tên của ngươi thôi cần tức giận vậy không cùng lắm là trùng tên trùng họ thôi"

Đông Xuyên liền cáu gắt nói:

"Ngươi nói nghe hay ghê,bây giờ ta đem tên ngươi đi làm chuyện xấu ngươi chịu không hả!!!"

"Còn nữa trong lúc ta đuổi theo ngươi, ngươi gây cho ta bao nhiêu phiền phức rồi nói xem!!!!!"!

Minh Nguyệt chớp chớp mắt chột dạ cười hề hề nghĩ "Quả thật là hắn có ý tha thứ cho mình là mình đem đầu hắn dập xuống nước, còn đạp lên mặt người ta để bỏ chạy ,rồi gây rắc rối cho hắn giải quyết,... Nhưng có cần thù dai vậy không,nam nhân gì vậy chứ,..."

Đông Xuyên nhìn Minh Nguyệt nói:

"Ngươi cười cái gì!!!!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Nguyệt liền đẩy hắn ngồi xuống ghế bản thân cũng nhanh chóng đi đến ngồi đối diện hắn, Minh Nguyệt cười cười nói:

"Coi như chúng ta có duyên đi, ngươi cũng là nam nhân đừng thù dai như vậy,hay như thế này đi có cơ hội ta mời ngươi một chầu rượu xem như tạ lỗi thế nào,..."

Đông Xuyên nhìn chằm chằm Minh Nguyệt với ánh mắt dò xét,Minh Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm cũng thấy nhột nhột,Đông Xuyên liền nói:

"Xem như không chấp người không nghiêm chỉnh như người ,ta cũng không rãnh đôi có với ngươi"

Đông Xuyên vừa nói vừa lấy tay lật một ly trà lên rồi rót ra một tách trà ,Minh Nguyệt gật gật đầu nói:

"Đúng đúng đừng chấp ta, đừng chấp ta"

Minh Nguyệt đang nói thì mới chợt nhớ ra lập tức nói lớn:

"Nè!!đừng uống"

Đông Xuyên dừng lại động tác nhìn Minh Nguyệt khó hiểu lên tiếng:

"Hét to như vậy làm gì"

Đông Xuyên nói xong đã uống hết tách trà ,Minh Nguyệt trong lòng liền gào thét "Mẹ nó!!!!Tên này sao mà chẳng có lòng cảnh giác gì vậy trong tách trà đó là xuân dược đất trời ạ,...".

Minh Nguyệt ấp úng nhìn Đông Xuyên hỏi:

"Ngươi, ngươi ổn không vậy"

Đông Xuyên lúc này hai vành tai đã đỏ ửng gương mặt cũng đỏ hơi thở bắt đầu có chút gấp gáp,Đông Xuyên một tay chống lên bàn một tay ôm ngực thở dốc,Minh Nguyệt thầm mắng một câu:

"Tiêu rồi, thuốc mạnh như vậy sao"

Minh Nguyệt lập tức đứng lên muốn nhanh chống rời khỏi phòng vì cô mà ở lại nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng Đông Xuyên lại phất tay về phía cửa cánh cửa liền được một lớp ánh sáng bao bọc Minh Nguyệt liền quay lại mắng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ nó,ta đã bảo ngươi đừng uống bây giờ lên cơn gì vậy mau giải trận pháp cho ta"

Đông Xuyên có chút loạn choạng đứng lên rời khỏi bàn tiếng từ từ tiến đến chỗ Minh Nguyệt,Minh Nguyệt không hiều sao vô thức lùi lại hắn tiến một bước cô lùi một bước chỉ vỏn vẹn ba bước chân cả lưng cô đã dán sát vào cửa, Minh Nguyệt đồ mồ hôi nói :

"Đông Xuyên ngươi đừng qua đây quân tử chỉ động khẩu không làm bậy, ngươi đừng có qua đấy đấy"

Đông Xuyên lập tức chống thật mạnh một tay lên cửa ép ất Minh Nguyệt,bây giờ cả người Đông Xuyên nóng ran gương mặt đỏ lên có chút chật vật nhìn Minh Nguyệt nói:

"Ngươi lại giở trò gì trong tách trà rồi hộc hộc,..Haha Ngươi lại bỏ xuân dược là muốn giở trò gì, hộc"

Đông Xuyên vừa thở dốc vừa nói,Minh Nguyệt phát cáu đẩy mạnh hắn ra rồi lập tức đi sang chỗ khác mắng:

"Ta đã bảo ngươi đừng uống rồi mà,ấm trà đã bị người khác động tay động chân rồi,đã cảnh báo ngươi ngươi không chịu nghe bây giờ trách ai chứ, ngươi,..."

Minh Nguyệt chưa kịp nói hết cây Đông Xuyên đã đứng ngay trước mặt cô khiến cô giật thót cả tim, chưa kịp phản ứng đã bị hẳn nắm lấy cổ tay kéo gần khoảng cách của hai người, Minh Nguyệt khó chịu nói:

"Ngươi làm gì hả!!! Buông ra coi"

Đông Xuyên không nhịn được nữa liền đặt xuống môi Minh Nguyệt một nụ hồn sâu, Minh Nguyệt đơ cả người rồi một lúc sau mới ý thức được hai má ửng hồng đẩy hắn ra la lớn:

"NGƯƠI LÀM GÌ ĐÓ HẢ ĐỒ DÂM TẶI!!!!'

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Lý Chiều Dương:

"Nguyệt Nguyệt,cậu ngủ chưa tôi mang đến ít bánh cho cậu nè,có chuyện gì sao sao lại giăng kết giới trận pháp"

Minh Nguyệt liền la lên đề Lý Chiêu Dương nghe được:

"Anh Anh cứu mình có dâm tặc,có dâm tặc nè!!!!!"!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Số ký tự: 0