Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 110

Tùng Thử Tuý Ngư

2024-09-04 19:04:15

Lý Chiêu Dương nghe xong mà ngơ ngác nói:

"Dâm tặc, ở đầu ra chứ"

Đầu cô nổi một dấu chấm hỏi to đùng, nhưng Minh Nguyệt lại hét toáng lên:

"'CỨU TÓ!!!!!"

Lý Chiêu Dương không nghĩ nhiều nhanh chóng để bánh vào tay áo rộng của mình sau đó cô đưa hai tay lên ngang nhau áp hai lòng bàn tay vào nhau,tay cô từ từ phát ra ánh điện màu tím lập loè sau đó cô nhanh chóng mở rộng hai tay đánh mạnh về phía cánh cửa khiến kết giới mà Đông Xuyên lập ra bị những tia điện tím của cô đáng vỡ cánh cửa cùng bật mở cô xông vào trong thì thấy Minh Nguyệt vẫn đang giắng co với Đông Xuyên, cô chạy vào lôi Minh Nguyệt về phía mình chắn trước Đông Xuyên nói:

"Đồng Xuyền Tướng Quần ngài đang làm gì vậy"

Minh Nguyệt nấp sau lưng Lý Chiêu Dương nói:

"Hắn trúng xuân dược của Thừa Quân đổ vào trà của tớ rồi"

Lý Chiêu Dương ngơ ngác thì giọng nói băng lãnh của Đông Xuyên vang lên:

"Cảm phiền,hộc Vương gia tránh sang một bên ta muốn Minh Nguyệt"

Minh Nguyệt há hốc miệng vô cùng mất hình tượng của một vị công chúa, Lý Chiêu Dương lấy tay đẩy cằm của

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Minh Nguyệt đóng lại hướng Đồng Xuyền nói:

"Ngài trúng xuân dược ngài đừng cử động tôi tìm người đến giúp ngài còn Nguyệt Nguyệt thì không được cậu ấy chỉ cỡ tuổi ta mà thôi"

Đông Xuyên một tay chống trên bàn tay ôm ngực thở dốc nói:

"Không phải Nguyệt Nguyệt thì không được!!!"

Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt triệt để đứng hình Minh Nguyệt hai mắt tròn xoe nghĩ "Cái gì mà không phải ta thì không được, ngươi có bị ngốc không thể ta và ngươi quen biết gì nhau chứ!!!Đừng nói chỉ vì mấy chuyện kia mà muốn lấy đi trong sáng của lão nương ta nha". Lý Chiêu Dương thì chỉ biết cười gượng gạo không biết phản ứng ra sao thì Đông Xuyên đã xông tới phía hai người Lý Chiêu Dương đẩy Minh Nguyệt ra xa nói:

"Gọi Hoàng Thúc đến đây nhanh lên, nói rằng Đông Xuyên Tướng Quân mất kiểm soát rồi tớ ngăn ngài ấy cho cậu,bây giờ chúng ta không đấu lại ngài ấy đâu"

Minh Nguyệt cũng gật gật đầu vừa chạy đi xa vừa nói:

"Tôi biết rồi,cậu ráng cầm chân tên điên đó một chút"

Lý Chiêu Dương chắn trước Đông Xuyên để Minh Nguyệt chạy đi cả Minh Nguyệt và Lý Chiêu Dương biết rõ tuy

Minh Nguyệt mạnh hơn Lý Chiêu Dương nhưng mà nếu để Minh Nguyệt đấu bị Đông Xuyên tóm được thì chả khác nào Minh Nguyệt như cá nằm trên thớt đợi người xử lý.

Đông Xuyên vung nấm đấm về phía cô Lý Chiêu Dương nhanh chóng nghiên người nghĩ "Mình không thể đấu lại

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đông Xuyên chỉ có thể cầm chân mà thôi". Lý Chiêu Dương vừa nghĩ vừa lộn người ra xa,Đông Xuyên vốn không muốn đấu với cô chỉ muốn bắt Minh Nguyệt liền chuyển hướng Lý Chiêu Dương nhanh chóng lao đến vung chân vào phía hông của hắn,hắn nhanh chóng tránh được liền lao đến chỗ Lý Chiêu Dương tay từ lúc nào đã cẩm thanh kiểm,cô cũng không kém dùng linh lực ngưng tụ triệu tập thanh kiểm của bản thần lập tức đánh bật thanh kiếm của Đông Xuyên cô cũng thấy giao đấu phấn khích liền không suy nghĩ nhiều chân đạp không xông thẳng đến chém theo đường dọc.

Tốc độ của cô lúc này đã nhanh hơn nhiều cả hai người liên tục vung kiếm hoàn toàn không thấy thân ảnh đâu những mảng tuyết dưới đất bị hai người làm văng khắp nơi ở bên đó chỉ thấy ánh sáng màu tím đậm và màu xám đen đang liên tục tấn cô lẫn nhau với tốc độ không thể nhìn được, những ánh sáng màu tím mang theo những tia tử điện liên tục lập loè tiếng động lớn khiến tất cả những người trong phủ đều phải tụ tập lại nhìn chứ không ai dám can ngăn bởi vì sức mạnh của hai người quá lớn người bình thường nhúng tay vào chỉ có đường chết.

Thừa Ân thấy một màng này liền lên tiếng hai má đỏ ửng nói :

"Lý công tử thật tuyệt quá"

Thừa Phu Nhân cũng phải toát mồ hôi với năng lực của Lý Chiêu Dương bà ta nghĩ "Thật sự chỉ mới Thập Hữu Tứ sao".

Thừa Ân quay sang nhìn mẫu thân mình nói trong say mê:

"Mẫu thân người tìm cách cho Lý công tử đồng ý lấy con đi mà"

Thừa Phu Nhân nghe con gái nói vậy liền nghĩ "Có được con rể mạnh như vậy, cũng đáng để thử lắm". Thừa Phu Nhân gật gật đầu không cần nói Thừa Ân vui đến suýt chút nữa đã hét lên rổi.

Bọn họ tiếp tục nhìn những đường kiếm loé sáng bên kia nhưng không thấy người đâu hết lúc này Minh Nguyệt cùng Hàn Diệt Phong đến nơi cũng thấy cảnh này Minh Nguyệt lo lắng hét lớn:

"Anh Anh"

Hàn Diệt Phong không nghĩ gì nhanh chóng lao đến phía Lý Chiêu Dương dùng linh lực bảo hộ cô sau đó những luồn khí màu xanh đen liên tục xuất hiện trên tay Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong đứng trước Lý Chiêu Dương một luồn khí khổng lồ của sự giận dữ đánh về phía Đông Xuyên,Đông Xuyên cũng thi triển linh lực màu xám đen của mình đối đầu với luồn khí linh lực của Hàn Diệt Phong, hai luồn khí liên tục giắng co ở một khoảng không khiến gió lạnh xuất hiện ở khắp nơi, Lý Chiều Dương cố gắng giữ vững đưa tay chẳn những luồn gió lạnh buốt và mạnh mẽ đó nghĩ "'Quá đáng sợ rồi,nếu hai người này còn đánh nữa thì e là cả phủ Tổng Binh cũng bị hủy mất"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Số ký tự: 0