Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 105
Miêu An Diệp
2025-02-27 03:19:14
Vương Phong chở một một cô gái nhanh chóng đi về phía tòa nhà mà Phó Vãn đang ở, con xe điện nhỏ cứ như vậy dừng ở tiền sảnh.Tạ Khiêm chú ý đến chai nước khoáng trong tay Lý Nhã Hân, vẻ mặt cậu ấy trở nên nghiêm trọng, nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất: "Sư phụ, tạm thời người đừng nói chuyện này nữa."Dưới sự giận dữ của ông cụ, Tạ Khiêm quyết đoán tắt video, đi nhanh về phía tòa nhà của Phó Vãn.Vương Phong và Lý Nhã Hân đã vội vã lên lầu, Lý Nhã Hân choáng váng khi nhìn thấy cửa đang hé ra một khe hở nhỏ. "Cô ấy quên đóng cửa à? Đầu bếp Phó sống cùng con trai, bất cần như vậy thật quá nguy hiểm!" Lý Nhã Hân lập tức lo lắng.Nếu như có người đàn ông có ý đồ xấu đột nhập vào nhà, đầu bếp Phó thoạt nhìn trông gầy yếu như vậy, làm sao phải là đối thủ của tên đột nhập?Vương Phong: "Mở cửa cho chúng ta đấy."Lý Nhã Hân nhìn thấy Vương Phong gõ cửa trước rồi mới đi vào.Sao anh ấy lại quen thuộc như vậy?Đèn trong phòng khách đã bật sáng. Đoàn Đoàn đã thay bộ đồ ngủ màu xanh dễ thương và cậu bé đang rửa mặt.Phó Vãn đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như là đang đợi bọn họ.Lý Nhã Hân không quan tâm tại sao trong nhà cô lại lạnh lẽo như vậy, như thể cô ấy đã nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt của cô ấy lập tức đỏ hoe, bước tới trước và nói: "Đầu bếp Phó, cảm ơn cô, tôi thực sự đã tìm được cô giáo của mình!""Bà ấy, thật sự đang làm công nhân trái phép cho một nhà máy gỗ! Đám tư bản c.h.ế.t tiệt đấy!"Vừa nhắc đến điều này, Lý Nhã Hân đã hận không thể hung hăng đánh cho tên quản lý kia một trận. Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau khổ như thế này sau cái c.h.ế.t của người thầy kính yêu nhất của mình.Phó Vãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.Vương Phong an ủi cô ấy: "Cô cũng đừng quá đau buồn, việc cấp bách nhất là nên đưa cô giáo của cô đi đầu thai."Tựa như lúc trước, đầu bếp Phó gọi Quỷ Sai tới đón đám người Tư Tư đi.Phó Vãn ung dung nhìn cô gái có vẻ tiều tụy trước mặt, chờ đợi cô ấy nói tiếp.Lý Nhã Hân cằm chai nước khoáng chứa hồn ma của cô giáo bằng cả hai tay, nhìn Phó Vãn muốn nói lại thôi.Lý Nhã Hân nhẫn tâm, dứt khoát cắn răng mở miệng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô... cô có biết huyền thuật mượn mạng không?"Lời này vừa nói ra, Vương Phong vô cùng sợ hãi.Cái gì? Mượn, mượn mạng?Vương Phong không ngờ cô gái này lại tàn nhẫn như vậy, mượn mạng? Thậm chí anh ấy còn không chưa nghĩ tới điều này bao giờ.Nhưng vừa nghe thôi đã biết huyền thuật này không phải cái gì tốt lành rồi.Mượn mạng sống của người khác để củng cố tuổi thọ của chính mình? Điều này thực sự đáng sợ.Phó Vãn mỉm cười: "Biết." Tạ Khiêm người vừa mới đuổi tới kịp đang đứng ở cửa, khi nghe được những lời này cậu ấy đã nhịn không được bật thốt lên nói: "Không được, đó là tà thuật bị Huyền Môn cắm!"Tạ Khiêm không thể tin nhìn Phó Vãn, cậu ấy vẫn cảm thấy Phó Vãn rất tà ác, có kẻ huyền tu nào lại làm ra lệnh truy nã vàng ở Chợ Ma, chỉ vì để tra tấn Quỷ Mẫu?Nhưng hôm nay cô lại tự mình thừa nhận mình biết tà thuật "Mượn mạng", Tạ Khiêm không khỏi cảm thấy rùng mình. Tạ Khiêm bước vào trong, lạnh lùng nhìn chai nước khoáng ở trong lòng Lý Nhã Hân, cậu ấy rút thanh kiếm gỗ đào trên lưng ra, nghiêm túc nói: "Cô Lý, hồn ma cô giáo của cô giao cho tôi, tôi sẽ tự mình siêu độ cho bà ấy. Kiếp này bà ấy đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia và gia đình, kiếp sau nhất định bà ấy sẽ phú quý vô cực, cả đời an vui."Lý Nhã Hân ôm chặt chai nước khoáng vào trong lòng, quỳ xuống với Phó Vãn.Cô ấy cũng không nghĩ tới mình chỉ thử thăm dò mà thôi, ai mà ngờ nó có thật. Suy cho cùng, cô ấy chỉ đọc được cái gọi là "Mượn mạng" ở trong tiểu thuyết mà thôi."Đầu bếp Phó, hạng mục mà cô giáo của tôi đang nghiên cứu vô cùng quan trọng. Cái c.h.ế.t đột ngột của bà ấy là một đòn đả kích rất lớn đối với toàn bộ hạng mục, và hạng mục bị đình trệ. Tôi biết đây tất cả đều là tâm huyết của cô giáo. Nếu như bà ấy còn có ý thức, cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối về cái c.h.ế.t đột ngột của mình."Tạ Khiêm lạnh giọng nói: "Đây cũng không phải lý do để đi mượn mạng người khác!"Lý Nhã Hân cắn răng nói: "Nhưng nếu "người khác" này cam tâm tình nguyện thì sao?"Tạ Khiêm ngẩn người.Lý Nhã Hân hung hăng dập đầu trước Phó Vãn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô ấy nói: "Đầu bếp Phó, nếu có thể, tôi sẵn sàng hiến dâng mạng sống của mình cho cô giáo của tôi. Tôi cầu xin cô hãy giúp tôi."Vương Phong và Tạ Khiêm đều bị sốc trước một màn này.Không phải là cướp đi tuổi thọ của người khác, mà là Lý Nhã Hân cam tâm tình nguyện cho cô giáo mượn tuổi thọ của chính mình?Trong lúc nhất thời, Tạ Khiêm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ấy chỉ có thể tra thanh kiếm gỗ đào vào vỏ kiếm.Tâm tình của Tạ Khiêm có chút phức tạp, người ta đều nói "Mượn mạng" là một tà thuật cấm kỵ của Huyền Môn, nhưng cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, nếu sư phụ của cậu ấy cũng sắp chết, có lẽ cậu ấy cũng sẽ giống như Lý Nhã Hân, không tiếc lấy mạng sống của mình đưa cho sư phụ!Lý Nhã Hân khóc đến mức run rẩy nói: "Để cá nhân mà nói, các người không biết được vốn tôi sinh ra ở vùng núi sâu, lúc còn rất nhỏ cha mẹ đều mắt, là do cô giáo Quách giúp đỡ nên tôi mới có thể đi học. Lúc đó tôi nghĩ tương lai mình phải được nhận vào Đại học Công nghệ Ninh Thành.""Sau đó, tôi thực sự đã thi đậu vào trường, còn để cô Quách trở thành cô giáo hướng dẫn của tôi, bà ấy là người thân nhất của tôi."Lý Nhã Hân lau nước mắt nói: "Tôi thật sự tự nguyện, tôi tự nguyện." "Cô không thể cho mượn được". Phó Vãn nhìn Lý Nhã Hân bình tĩnh nói: "Cô chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa."Lý Nhã Hân như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phó Vãn.Đêm nay thật sự có quá nhiều cú sốc đối với cô ấy, cô ấy đã gặp được cô giáo đã c.h.ế.t hơn ba tháng, cô ấy rất đau lòng nghe biết cô giáo của mình phải làm trái phép cho một nhà máy gỗ, mà lúc này cô ấy lại đột nhiên biết được tuổi thọ của mình.Cô ấy chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa...Năm nay cô ấy mới có 24 tuổi, rõ ràng vẫn đang trong độ tuổi xuân xanh, làm sao chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi đây.Vương Phong thấy Lý Nhã Hân mềm nhũn ngã xuống đất, anh ấy nâng cô ấy dậy, đánh giá sắc mặt có chút tiều tụy của cô ấy nói: "Có phải cô bị bệnh hay không?"Lý Nhã Hân nhất thời nhớ tới lúc trước Phó Vãn đã coi bói cho tên côn đồ bò sữa kia, nói anh ta sắp phải đi điện Diêm Vương báo danh, chẳng lẽ cô ấy cũng vậy sao?Lý Nhã Hân không suy nghĩ quá nhiều, nói: "Đầu bếp Phó, nếu tôi chỉ còn sống thêm được một năm rưỡi, vậy... tôi có thể cho cô giáo của tôi mượn một năm tuổi thọ được không?"Thời gian một năm, có thể làm được rất nhiều chuyện. Phó Vãn lại nói ra hai chữ "Không được" khiến Lý Nhã Hân có chút tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro