Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 106
Miêu An Diệp
2025-02-27 03:19:14
Phó Vãn cười nhẹ nói: "Mấy người đoán xem vì sao "Mượn mạng" lại là tà thuật bị cấm ở Huyền Môn? Nếu như có thể mượn mạng, hầu hết mọi người sẽ mượn mạng sống cho cha mẹ, con cái và những người họ yêu thương. Nếu cứ như vậy thì thế giới đã sớm hỗn loạn rồi."Tạ Khiêm chỉ là đại khái được nghe qua cấm thuật "Mượn mạng", nhưng cụ thể là như thế nào cậu ấy cũng không rõ lắm.Tạ Khiêm không khỏi hỏi: "Phó tiền bối, vậy cái gọi là "Mượn mạng" là như thế nào?"Phó Vãn chạm vào đầu Đoàn Đoàn và ra hiệu rằng cậu bé có thể về phòng ngủ. Cô mỉm cười nói: "Một năm tuổi thọ đổi lấy bảy ngày."Một số người điên cuồng cướp đi tuổi thọ của người khác, để có thể được sống sót trên đời này, nên đây mới được coi là cấm thuật.Với tỷ lệ không cân sức như vậy, Lý Nhã Hân ngã phịch xuống đắt.Phó Vãn nói: "Trời đã không còn sớm nữa. Tôi còn phải đả tọa. Hãy để cô giáo của cô ở lại nhà tôi. Còn đâu mọi người đi về đi."Vương Phong đỡ Lý Nhã Hân dậy, anh ấy lấy chai nước khoáng từ trong tay cô ấy ra, cần thận đặt lên bàn rồi kéo Lý Nhã Hân ra ngoài.Tạ Khiêm cúi đầu thật sâu với Phó Vãn, lúc này họ mới đóng cửa rời đi.Ba người im lặng xuống lầu, Vương Phong hỏi: "Tạ huyền tu, anh đi về nhà một mình sao?"Tạ Khiêm lấy điện thoại di động ra, vào ứng dụng wechat nói: "Tôi đặt DiDi rồi, còn mấy người thì sao?"Vương Phong nhìn ra Lý Nhã Hân có chút kháng cự Tạ Khiêm, liền gãi đầu nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước, rồi mới về nhà sau."Cũng may nhờ có đám người Tư Tư, Vương Phong giờ đã hoàn toàn trở thành một con cú đêm chính hiệu. Tạ Khiêm không hỏi thêm câu nào nữa, cậu ấy ngồi lên chiếc xe DiDi màu trắng ở cổng tiểu khu rồi rời đi.Vương Phong nhìn về phía Lý Nhã Hân đang thất hồn lạc phách, hỏi: "Cô sống ở đâu? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn nhé?"Lý Nhã Hân hai mắt ngắn lệ, nghẹn ngào nói: "Tôi ở ký túc xá đại học Công nghệ Ninh Thành."Vương Phong kiểm tra lượng điện của con xe điện nhỏ, anh ấy chắc chắn rằng nó có thể chạy tới chạy lui nên để cho cô ấy lên xe cùng.Vương Phong đưa mũ bảo hiểm cho Lý Nhã Hân, chở cô ấy đi Đại học Công nghệ Ninh Thành. Anh ấy thổi làn gió đêm mát lạnh, nghe giọng nói cố nén nghẹn ngào của cô gái ở phía sau, khuyên nhủ: "Cô đã cứu cô giáo mà mình yêu quý nhất khỏi nhà máy gỗ trái phép đã là tốt lắm rồi. Đừng quá khắt khe với bản thân. Cuộc sống chung quy luôn là những thứ khó lường."Lý Nhã Hân nói: "Nhưng một khi hạng mục đó thành công, vậy thì quốc gia sẽ dẫn đầu thế giới."Tay Vương Phong kít thắng: "Cũng không biết tôi có thể sống được bao lâu nữa, nếu không tôi cũng cho cô Quách mượn mạng của mình."Lý Nhã Hân hơi giật mình, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Cô ấy không thể tin được nhìn Vương Phong nói: "Sao anh lại đồng ý?"Vương Phong quay ngoắt lại nói với cô ấy: "Sao lại không muốn? Tuy tôi không biết hạng mục của cô giáo cô là gì? Nhưng nếu nó thực sự thành công, với tư cách là một người Hoa Quốc, vậy thì tôi nhất định sẽ được lợi từ nó đúng không? Nếu tôi đã được lợi, tại sao tôi lại không sẵn lòng? Đây là một chuyện vô cùng vinh dự. Nói không chừng tôi còn được nằm trong gia phả của Vương gia đấy."Vương Phong ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ là người giao hàng bình thường nhất. Tôi không thể làm được những việc lớn mà chỉ những sinh viên hàng đầu như các cô mới có thể làm được. Nhưng nếu các cô cần một số đồ dùng, tôi sẽ làm nếu có thể." Vương Phong quả thực là một người cực kỳ nhiệt tình. Anh ấy không chỉ nhận được khen thưởng vì giúp đỡ người khác, mà còn từng nhiều lần giúp đỡ cứu trợ thiên tai, sử dụng chiếc xe điện nhỏ của mình để vận chuyển đồ tiếp tế trong các kỳ thiên tai.Lý Nhã Hân nhìn vào gáy của Vương Phong. Gió đêm thậm chí còn mang theo mùi mô hôi nhè nhẹ từ mái tóc ngắn của anh ấy. Cô ấy nghiêm túc nói: "Anh là một người vĩ đại." Có người vinh hoa phú quý, nhưng lại giống như một quả chuối tiêu xanh trong lòng chỉ có vị chát.Có người bận rộn nửa cuộc đời nhưng vẫn có tấm lòng trong sáng.Vương Phong ngượng ngùng cười, anh ấy thì vĩ đại ở chỗ nào chứ? Anh ấy chỉ là một trong vô số những người bình thường mà thôi.Rất nhanh Vương Phong đã đưa Lý Nhã Hân đến trước cổng trường Đại học Công nghệ Ninh Thành, nói: "Cô tự mình đi vào đi, hãy ngủ một giấc thật ngon, tôi đi về trước đây.""Đêm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều." Lý Nhã Hân gật gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Phong cưỡi con xe điện nhỏ rời đi, lúc này cô ấy mới tiến vào cổng trường, đi về phía ký túc xá hai người của mình. Cô ấy vừa bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ còn đang quấn chăn đã chạy tới ôm lấy cô ấy, lo lắng hỏi: "Nhã Hân, phòng phát sóng đêm nay của cậu đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tớ... tớ sợ muốn chết, không dám đi ngủ một mình huhuhu."Lý Nhã Hân sửng sốt: "Cậu thấy rồi à?"Bạn cùng phòng thiếu chút nữa khóc đến chết: "Không phải tớ đã sớm biết, cậu với Cao Phi Dương đến sạp hàng đồ ăn à? Dù sao thì tớ cũng không ngủ được nên đã xem buổi phát sóng của đầu bếp kia, sau đó lại đi đến phòng phát sóng của cậu." Trong phòng phát sóng một có rất nhiều cư dân mạng đều nói mình không nhìn thấy gì cả, nói màn hình đen thui, nhưng... cô ta có thể nhìn thấy!Cô ta sợ đến mức choáng váng!"Nhà máy gỗ trái phép c.h.ế.t tiệt, cô giáo Quách bà ấy..."Ngay khi họ đang nói chuyện, có người đã gõ cửa ký túc xá của họ, bạn cùng phòng sợ hãi đến mức hét lên, nhưng từ bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc."Nhã Hân, Kiều Kiều, là bọn chị!"Giọng nói bên ngoài là của đàn chị.Lý Nhã Hân vội vàng đi mở cửa, đã hơn một giờ sáng, ngoài cửa ký túc xá của các cô, có rất nhiều đàn chị và đàn em đang đứngLý Nhã Hân cả kinh: "Mấy người..."Cô gái cầm đầu mắt sưng húp nói: "Đàn anh và đàn em ở bên ngoài ký túc xá nữ không có cách nào vào được đây."Bạn cùng phòng lúng túng nói: "Đúng vậy, tớ đã chuyển tiếp buổi phát sóng của cậu đến nhóm của chúng ta, hầu hết mọi người trong nhóm đều đã xem rồi."Vậy là mọi người đều biết sao?Lý Nhã Hân biết rằng chắc chắn họ đến đây vào lúc này là vì chuyện của cô giáo Quách nên cô ấy nhanh chóng nói: "Mọi người đừng lo lắng, em và anh trai giao hàng đã cứu cô giáo Quách ra."Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau phi nhổ nhà máy gỗ lòng dạ hiểm độc đó.Trong lòng Lý Nhã Hân có một ý nghĩ đáng sợ, đột nhiên cô ấy nhìn chằm chằm vào mọi người có mặt ở đây, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu như, nếu có thể cho cô giáo Quách mượn mạng, vậy mây người có bằng lòng hiến mạng của mình được không?"Đàn chị cầm đầu không hề nghĩ ngợi gì đã nói: "Đương nhiên là chị bằng lòng rồi!""Vậy em mượn 10 năm.""Chị không chỉ vì cô giáo Quách, chị còn vì toàn bộ hạng mục, chị bằng lòng sống ít đi 20 năm.""Còn có em..."Cho dù trong thế giới này có chuyện gì xảy ra, thì mặt trời vẫn sẽ mọc rồi lại lặn, một ngày mới lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro