Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 92

Miêu An Diệp

2025-02-27 03:19:14

Cúp điện thoại xong, Vương Phong ngây người.Á.Đây là quà tặng mà Trương Ngạn Khanh nói đến?Mất một lúc lâu Vương Phong mới hồi phục lại tỉnh thần, một cuộc gọi điện thoại mới lại đến, vẫn là một số điện thoại xa lạ."Vương Phong, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Lưu Viện..." Trong một buổi sáng, Vương Phong đã nhận được sáu cuộc gọi điện thoại! Trong đó năm cuộc là từ cha mẹ của những đứa trẻ "báo mộng tìm thi" kia, đều nói muốn thực hiện nghĩa vụ treo giải thưởng, không hề tiếc mấy chục vạn.Còn có một cặp vợ chồng là cha mẹ của Đậu Đậu, do dự nói rằng tối qua họ cùng mơ thấy đứa bé đã khuất của mình, bé bảo họ báo mộng cho một người chú tên Vương Phong, vì nhờ chú mà bé mới có thể đến âm phủ đầu thai. Lúc đầu, hai vợ chồng này còn tưởng rằng mình chỉ mơ vớ vẩn, kết quả là khi hỏi đối phương, cả hai lại đều mơ thấy điều giống nhau.Vì để yên tâm, hai vợ chồng muốn cảm ơn Vương Phong, mang theo một ít tiền mặt và trái cây linh tinh đến thăm anh.Vương Phong lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn vào bức ảnh chụp mới nhất. Anh ấy đứng giữa bảy con quỷ nhỏ, khuôn mặt chúng trắng bệch nhưng nụ cười rạng rỡ, Vương Phong ôm điện thoại bỗng nghẹn ngào bật khóc. Hóa ra, đây là món quà cuối cùng mà chúng nó dành cho anh ấy.Chúng luôn biết rằng Vương Phong thiếu tiền, nên mới cho anh ấy tiền. Đến giữa trưa, Tạ Khiêm đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, rửa mặt xong liền gọi video cho sư phụ.Chẳng máy chốc, ở đầu dây bên kia xuất hiện một vị lão giả đạo cốt tiên phong, tóc và râu đều đã bạc trắng.Tạ Khiêm vội vàng đứng dậy cúi chào: "Kính chào sư phụ."Ông lão gật đầu: "Hai ngày nay ở Ninh Thành thế nào?"Tạ Khiêm ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: "Sư phụ, con ở Ninh Thành gặp một nữ huyền tu tên là Phó Vãn..."Tạ Khiêm kế lại những gì xảy ra trong hai ngày qua, từ việc Phó Vãn cứu nhiều đứa trẻ trong khu phố cho đến việc tiễn đi hàng trăm quỷ đồng có liên quan đến Quỷ Mẫu đi. Tạ Khiêm rất nghiêm túc nói: "Sư phụ, con nghĩ nên ở Ninh Thành thêm vài ngày nữa, con luôn cảm thấy Ninh Thành không yên ổn, trước đây là âm hồn trẻ em bị bắt cóc để luyện chế thành quỷ đồng áo đỏ, có thể tương lai sẽ tiếp tục phát sinh thêm tai ương."Ông lão gật đầu đồng ý: "Vị nữ huyền tu tên Phó Vãn kia có quan hệ như thế nào với con?"Tạ Khiêm không hiểu rõ ý của sư phụ, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, con hiểu lầm cô ấy nuôi dưỡng quỷ đồng áo đỏ, cô ấy cũng không có sát khí, còn dẫn con tới công viên giải trí, tối qua giúp con học được rất nhiều điều." Ông lão nhàn nhạt nói: "Vậy thì chính là quan hệ khá tốt."Tạ Khiêm không khỏi lo lắng, cậu ấy là đệ tử ruột của sư phụ, vậy mà trước mặt sư phụ khen ngợi một nữ huyền tu khác, lời này có phần đại nghịch bất đạo. Ông lão vẻ mặt bình tĩnh, vuốt râu hỏi hỏi: "Tạ Khiêm, câu đầu tiên vi sư nói khi thu nhận con là gì?"Lời nói này vừa ra, Tạ Khiêm càng thêm lo lắng, có lẽ sư phụ tức giận thật rồi.Đúng vậy, quan hệ giữa đệ tử ruột và sư phụ không giống với học sinh bình thường, đệ tử ruột là người đến để phụng dưỡng và ở bên cạnh sư phụ lúc tuổi già, thậm chí còn thân thiết hơn cả con cái! Tạ Khiêm lập tức quỳ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú chảy ra một tầng mồ hôi lạnh: "Sư phụ nói là tu dưỡng bản thân, tự kỷ luật, thận trọng, bao dung với người khác."Ông lão nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng: "Sail"Tạ Khiêm suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng nói: "Vậy là... Hư mà bắt khuất, động lại càng rèn. Thấy nhiều biết rộng không bằng nắm vững kỹ năng. " Ông lão: "Sail"Tạ Khiêm bối rối, cậu ấy vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng bái sư ngày hôm đó, sao lại sai được?Tạ Khiêm quỳ trên mặt đất, cậu ấy chống tay xuống đất, thành kính nhận sai: "Sư phụ thứ lỗi, con không nhớ rõ." Ông lão ở đầu dây bên kia video thở dài một hơi, thấm thía nói: "Đồ nhi à, ngày hôm đó rõ ràng vi sử đã nói dù giàu sang phú quý, cũng đừng bao giờ quên nhau."Tạ Khiêm: "..."Tạ Khiêm ngây ngốc nhìn ông lão, sư phụ của cậu ấy trông có vẻ rất quả quyết. Thật sao? Lúc trước khi bái sư, câu đầu tiên sư phụ nói với cậu ấy là như vậy sao?Tạ Khiêm suy ngẫm một lúc lâu, cảm thấy sư phụ chắc chắn sẽ không nông cạn đến mức bảo cậu ấy đi ôm đùi tiền bối Phó được, có lẽ là đang nói cho cậu ấy biết rằng dù sau này có thành tựu gì, cũng không thể quên sư phụ đã dẫn dắt cậu ấy.Sư phụ không có con cái, là một ông lão cô đơn, có suy nghĩ này cũng là điều bình thường.Tạ Khiêm cung kính gật đầu, an ủi nói: "Sư phụ không cân lo lắng đâu, đừng tự coi nhẹ mình, thầy mãi mãi là sư phụ của Tạ Khiêm con.""Mặc dù ngài chỉ là đệ tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn, nhưng nội môn trưởng lão của Huyền Môn vẫn để lại cho ngài rất nhiều pháp bảo mà."Ông lão vuốt râu gượng cười hai tiếng.Tạ Khiêm lập tức cảm thấy không nên nói nhiều, sư phụ của cậu ấy sống hơn 70 năm, khúc mắc duy nhất là không được chính thức bái sư vào Thiên Cực Huyền Môn, chỉ là một đệ tử ngoại môn.Tạ Khiêm cũng không phải là người nói nhiều, cậu ấy kể lại những chuyện gần đây ở Ninh Thành xong, đang định cúp máy thì lại thấy ông lão nói: "Gần đây Ninh Thành không yên ổn, con bán thêm chút bùa chú đi."Tạ Khiêm có chút bực bội nhếch mép, sư phụ đạo mạo tiên phong là vậy, nhưng không biết sao lại cực kỳ thích vàng bạc, Tạ Khiêm đành bất đắc dĩ gật đầu: "Con biết rồi."Cuộc trò chuyện kết thúc, trong căn nhà lạnh lẽo vang lên tiếng cười quái dị: "Nếu đồ đệ tốt của ông biết rằng pháp bảo của ông đều mua bằng Hồn Châu trong Chợ Ma, chắc sẽ rất vui nhỉ ha ha ha."Ông lão cau mày: "Chuyện của cậu thì liên quan gì đến tôi? Loại ác quỷ cấp thấp nhà cậu khi nào mới rời khỏi cơ thể của tôi?"Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử."Ông lão thở hổn hển nói: "... Tôi có vô số mối quan hệ hào môn trong Kinh Thị, mỗi người đều tôn xưng tôi là 'Thiên Sư' đấy."Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử."Ông lão tức giận đến mức muốn nổ tung: "... Đồ đệ ruột duy nhất của tôi, Tạ Khiêm, là thiên tài huyền học trăm năm khó gặp của Kinh Thị, ngay cả thiên tài huyền học cũng phải gọi tôi là 'sư phụ' đấy, hiểu không?"Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử.""" Ông lão tức đau cả đầu, nằm trên ghế bập bênh, nhắm mắt lại. Nhiệt độ trong nhà giảm mạnh, giọng nói lạnh lẽo của ác quỷ lại vang lên: "Dâng hương cho tôi mau, ông đây đói bụng rồi! Nhanh lên!" "Ông có tin tôi sẽ g.i.ế.c ông trước rồi g.i.ế.c c.h.ế.t đồ đệ tốt của ông không?" Ông lão bỗng mở mắt ra, cười rung cả râu: "Quỷ gia, đây rồi." Ông lão nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế bập bênh, đi dâng hương cho ác quỷ. Haiz, đồ đệ à, có đùi thì nhất định phải ôm chặt, bằng không hai thầy trò chúng ta sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đấy. Hôm nay Dương Chân Vinh vô cùng may mắn, mới vừa đến trưa anh ấy đã bán hết thịt heo, về nhà ngửi thấy mùi hương từ hiên nhà nồng nặc, anh ấy khẽ hút hít mũi, nhận ra mùi hương này là từ căn bếp của Phó Vãn bay ra. Dương Chắn Vinh không khỏi bật cười, Phó Vãn ở nhà nấu cơm sao? Nếu có kỹ năng nấu nướng này, quán ăn của cô quả thực có thể làm được ra trò. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Số ký tự: 0