Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Chương 93

Miêu An Diệp

2025-02-27 03:19:14

Trong bếp, Thu Thu ôm con thỏ bông nhìn Đoàn Đoàn gắp từng chiếc chân gà kho trong nổi ra, nói lí nhí: "Đoàn Đoàn, đầu bếp, giỏi quá."Đoàn Đoàn mỉm cười ngại ngùng: "Đoàn Đoàn không giỏi bằng mẹ, đây là mẹ dạy tớ làm trong mơ đấy! Là bí quyết kho độc nhất vô nhị của mẹ." Hệ thống mỹ thực nghẹn ngào: [Ô ô ô ô ô.]Đoàn Đoàn đặt một đĩa chân gà kho lên bàn, mắt trông mong nhìn Phó Vãn: "Mẹ ăn đi."Phó Vãn buông hai con hạc giấy vừa gấp xong ra, cô dùng khăn giấy lau tay rồi ăn một miếng, quả thực rất ngon, bí quyết này có một loại hương vị đặc biệt. Tuy nhiên, Phó Vãn cũng không có ham muốn quá lớn với thức ăn, ăn một miếng rồi lại thôi."Mẹ đang làm gì vậy?" Đoàn Đoàn tò mò nhìn hai con hạc giấy."Mẹ vẫn chưa đưa bùa bình an cho nhà họ Triệu và nhà họ Tiết." Phó Vãn nói. Đám Triệu Dương đã chuẩn bị chu sa và giấy vàng, Phó Vãn vẽ xong rồi dán lên cánh hạc giấy. Đầu ngón tay Phó Vãn ngưng tụ một luồng linh lực nồng đậm điểm vào mắt hạc giấy, hạc giấy bỗng có thêm một đôi mắt màu đỏ.Cánh mềm mại đung đưa lên xuống, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung. Phó Vãn: "Đi đi."Hai con hạc giấy bay ra khỏi cửa sổ theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Triệu Dương ở nhà buồn chán lướt video, dạo này xảy ra nhiều chuyện khiến cậu ấy trở nên trầm tính hơn nhiều, nhóm chat ăn dưa thì đang ầm ï hết cả lên.Chu Thiên Lỗi là người đầu tiên hóng hớt, liên tục tung tin trong nhóm chat. [Chu Thiên Lỗi: Haha, các cậu biết nhà Phó có chuyện gì không? Họ đã từ Phật Quốc Đông Nam Á về nước rồi!][Lý Thành Chí: Về nước thôi mà, có gì kỳ quặc đâu?][Chu Thiên Lỗi: Họ về nước thì không sao, nhưng không về nhà mà lại tới khách sạn ở, các cậu nói xem có lạ không?][Tề Nhược Nhược: Nghe nói nhà họ bị ma ám đây.]Phó Hiên đã rời khỏi nhóm chat, vì vậy mọi người cũng chẳng kiêng nễ gì thảo luận chuyện nhà họ Phó.[Tê Nhược Nhược: Đúng rồi, Tôn Xương Minh đâu? Cả ngày hôm nay không thấy anh ta xuất hiện trong nhóm chat vậy?][Chu Thiên Lỗi: Các cậu còn không biết đức hạnh của anh ta sao? Có lẽ anh ta lại phát hiện ra một trò chơi mới nào đó rồi, đam mê chơi game mà đòi bái Phật.]Triệu Dương nhìn một lúc rồi tắt điện thoại, chán nản nhìn lên trần nhà. Tối hôm qua đầu bếp Phó không mở quán, không biết cô lại đi đâu rồi. Triệu Dương cảm thấy có lẽ không phải cô nghỉ phép ở nhà, nhưng họ cũng không tiện giục Phó Vãn đưa bùa bình an.Triệu Dương đang cân nhắc xem có nên đến bệnh viện thăm Tiết Định Khôn hay không, thằng nhóc này mấy ngày nay khỏe lên nhanh như chớp, mắt thường cũng nhìn ra được."Cạch cạch." Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng gõ.Triệu Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suýt ngã khỏi ghế sofa. Đó không phải là muỗi, mà là một con... Hạc giấy?Triệu Dương nhìn chằm chằm một lúc, xác định đó là một con hạc giấy. [Là Vãn Vãn đây: Ba bùa bình an, hai bùa cầu con, đã gửi đi, xin kiểm tra và xác nhận.]Triệu Dương nhìn thấy tin nhắn WeChat này, cậu ấy lập tức tiến lên mở cửa sổ, phát hiện trên cánh hạc giấy treo mấy lá bùa vàng, cùng với... hai lá bùa vàng xếp thành hình trái tim.Triệu Dương: "..." Đầu bếp Phó còn là cao thủ gấp giấy à.Bùa chú không được treo trên mặt hay dán vào cánh hạc, mà là được đưa tới Mặc dù Triệu Dương không biết chữ trên đó, nhưng cậu ấy quan sát kỹ thì thấy có ba lá bùa có chữ giống nhau, có lẽ là bùa bình an mà Phó Vãn đã nói. Triệu Dương cẩn thận cất bùa bình an của mình vào túi, rồi đặt hai lá bùa tình yêu vào hộp gỗ, đợi Triệu Côn Minh tan làm về thì đưa cho anh chị. Nhưng... sao lại có thêm một lá bùa? Bùa chú và bùa bình an là hai thứ hoàn toàn khác nhau.Triệu Dương nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng kia một lúc, xúc động đến rơi nước mắt.Triệu Dương lập tức lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn WeChat của Phó Vãn. [Triệu Dương: Cảm ơn đầu bếp Phó, tôi đã nhận được bùa cô gửi rồi. Nếu sau này cô có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi một tiếng, dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng nhất định sẽ không chối từ. Cô khách sáo quá, còn tặng thêm một lá bùa nữa.]Triệu Dương cảm thấy lá bùa dư ra này có thể là quà tặng của Phó Vãn, mây người bán hàng cũng thường hay tặng quà đi kèm cho khách mà. [Là Vẫn Vẫn đây: 2 Đó không phải là quà tặng, cũng không phải là cho cậu.] Lúc này, Triệu Dương mới ngớ ra, lời này là có ý nghĩa gì?[Là Vãn Vẫn nha: Cậu không cần phải lên núi đao xuống biển lửa, giờ cậu mang lá bùa dư ra này đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ đi.][Là Vãn Vãn đây: Đúng rồi, mấy ngày tới tôi rảnh, cậu gọi mấy người bạn của cậu tới đi, tôi mời bọn họ ăn cơm.][Triệu Dương: ?]Chết tiệt, lời này có ý gì? Tính diệt cả đoàn à?Ai mời khách ăn cơm cũng được, trừ Phó Vãn!Người khác mời khách ăn cơm để kiếm tiền, Phó Vãn mời khách ăn cơm để liều mạng.Triệu Dương nhìn thấy tin nhắn Phó Vãn mời ăn tối, cậu ấy rùng mình, vội vàng cầm lá bùa còn lại lái xe đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ."Xác c.h.ế.t vớt được từ sông Ninh Thành đã được xác định. Lý Cường, nam, 32 tuổi, từng làm việc tại Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ."Phùng Kiện sầm mặt lại, cảnh sát đương nhiên không phải ăn chay, vớt được t.h.i t.h.ể lên, bọn họ lập tức tra ra được không ít manh mối.Hơn nữa, Phùng Kiện nhớ rõ lời nói của hồn ma Lý Cường lúc đó, gã ta nói rằng gã ta đã hy sinh rất nhiều cho "Kế hoạch Ước mơ" của trại trẻ mồ côi nhưng cuối cùng vẫn bị c.h.ế.t đuối. Hiện tại xem ra, trại trẻ mồ côi mà gã ta từng làm việc trước đây có thể chính là "Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ".Thậm chí có thể suy ra rằng trại trẻ mồ côi này có thể đang tiến hành một số hoạt động bí mật, Lý Cường bị sát hại rất có thể là do chia chác không đều. Cần phải đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ một chuyến mới được. Vụ án Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đã được kết án, vụ án trước là do tình cảm mãnh liệt dẫn đến tự sát, vụ án sau là do nữ sinh bị rong biển cuốn trôi ở giữa sông, chậm trễ lên bờ nên tử vong. Tuy nhiên, vụ án mạng của Lý Cường lại là một vụ mưu sát thực sự, cần phải tìm ra hung thủ.Phùng Kiện và các đồng đội quyết định đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Tạ Khiêm cầm la bàn vác kiếm gỗ đào trên vai. Phùng Kiện cười nói: "Chào chuyên gia Tạ, chúng tôi đang định ra ngoài." Tạ Khiêm khẽ ho khan nói: "Tôi đi cùng các anh."Phùng Kiện hơi nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý cho Tạ Khiêm đi cùng. Gần đây Ninh Thành không yên ổn, thường xuyên có âm hồn quấy phá, có một huyện tu đi theo sẽ tiện lợi hơn nhiều.Trên đường đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ, Tạ Khiêm vốn ít nói lại đột nhiên hỏi: "Không biết lương của cảnh sát Phùng hiện giờ là bao nhiêu?"Phùng Kiện: "Tạ Khiêm, một huyền tu như cậu hỏi lương bổng của người khác, có lịch sự không?"Cảnh sát ngồi ở ghế trước buông tay, nói: "Haha, đội trưởng Phùng thì tôi không rõ lắm, dù sao của tôi cũng chỉ đủ sống thôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Số ký tự: 0