Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 94
Miêu An Diệp
2025-02-27 03:19:14
Phùng Kiện cười cười nói: 'Làm nghề này của chúng tôi, tiền không phải là thứ quan trọng nhất."Tạ Khiêm gật đầu, vậy là không dư dả lắm.Bùa bình an rẻ nhất của sư phụ cậu ấy cũng phải 188. 000 đồng một lá, không biết họ có muốn mua hay không.Tạ Khiêm đang suy nghĩ, cậu ấy bỗng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cảnh sát ngồi trước, hóa ra đó là một lá bùa.Cảnh sát đó cũng nhạy bén, phát hiện Tạ Khiêm nhìn thấy màn hình điện thoại của mình, bèn lúng túng nói: "Chuyên gia Tạ, xin đừng để ý, tôi đã chuyển đổi lá bùa cậu gửi cho tôi trên máy tính thành cái này..."Tạ Khiêm nói: "Vô dụng thôi, hơn nữa đây cũng không phải là bùa bình an." Tạ Khiêm không thể không phục sư phụ của mình, sư phụ của cậu ấy thực sự có một tài năng thiên bẩm trong việc kiếm tiền bằng bùa chú.Hơn nữa, sư phụ của cậu ấy cũng rất am hiểu các mánh khóe, là một huyền tu có thể bắt kịp thời đại.Internet phát triển nhanh chóng, bây giờ mọi thứ đều có phiên bản điện tử. Một lá bùa bình an 188. 000 đồng đắt lắm phải không?Không sao cả, hãy tạo ra phiên bản điện tử, mười người cùng góp tiền mua! Giả sử một lá bùa có tổng cộng 100 điểm linh lực, nếu mười người cùng mua, mỗi người sẽ có 10 điểm linh lực bảo vệ.Hơn nữa, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, sư phụ của Tạ Khiêm đã thiết lập một cắm chế, ngoại trừ việc chính ông ấy kích hoạt bùa chú điện tử ra, người ngoài sao chép sẽ không có hiệu quả, chỉ là một tấm hình mà thôi. Lúc Tạ Khiêm biết được điều này, quả thực cậu ấy vô cùng bội phục sư phụ của mình, đúng là một người thầy tài ba, thật lợi hại. Tạ Khiêm nhìn thấy Phùng Kiện và các đồng đội đều rất hứng thú, trong lòng thở dài, chuyến này đi đúng rồi đây.Họ đã đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ.Phùng Kiện và các đồng đội xuất trình giấy tờ, không lâu sau thì viện trưởng thấp thỏm xuất hiện.Tạ Khiêm không tham gia vào việc hỏi cung của họ, mà cậu ấy đeo kiếm gỗ đào, câm la bàn vàng đi lại khắp trại trẻ mô côi.La bàn vàng trong tay cậu ấy điên cuồng lay kim, độ rung lớn vô cùng. Tạ Khiêm tức giận mắng: "Âm khí thật nặng, tạo nghiệp lớn như vậy." Có mấy đứa trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ ký túc xá nhìn họ, đôi mắt lạnh lùng vô hồn, như những con búp bê vải rách nát không có sức sống.Đây là trại trẻ mô côi, đối tượng vẫn là trẻ em như cũ.Nghĩ đến hàng ngàn quỷ đồng tối qua đều có liên quan đến Quỷ Mẫu, thậm chí cậu ấy còn nghe nói Trần Lâm Giang, thiên sư làm ra trận Lục Tử Hồn cũng là do Quỷ Mẫu truyền dạy.Tạ Khiêm nắm chặt la bàn trầm tư, Quỷ Mẫu vì một đôi chân toàn vẹn ở Ninh Thành mà đi khắp nơi bắt cóc trẻ em để luyện chế thành quỷ đồng áo đỏ, mà những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này vẫn còn sống.Này...Trong đầu Tạ Khiêm lập tức hiện ra một ý nghĩ - "Nơi này không phải là lò sát sinh đang chờ để g.i.ế.c mổ đó chứ?"Người sống? Không quan trọng. Chết rồi có thể thành quỷ đồng. Hơn nữa âm khí nặng nề như vậy, Tạ Khiêm hít một hơi, cậu ấy lập tức nhổ nước bọt lên đầu vai kiếm gỗ đào, không thể trì hoãn nữa."Chuyên gia Tạ, anh nghĩ trại trẻ mồ côi này có vấn đề gì không?" Phùng Kiện quay lại hỏi. Sau khi hỏi ý kiến, viện trưởng tỏ ra vô cùng khó chịu, mặt đen như đáy nồi, miệng lặp đi lặp lại đòi bằng chứng.Tạ Khiêm nói nhỏ: "Nơi này không có âm hồn."Phùng Kiện vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tạ Khiêm nói: "Nhưng âm khí rất nặng, chỉ hơi nhẹ hơn công viên giải trí bị bỏ hoang tối qua một chút thôi." Sắc mặt Phùng Kiện lập tức thay đổi thất thường."Không cần đợi nữa, tôi sẽ đi tìm." Tạ Khiêm lấy trong túi ra một lá bùa vàng, ánh mắt của Phùng Kiện và những người khác lập tức nhìn chằm chằm vào lá bùa.Sau sự việc tối qua, thứ Phùng Kiện và những người khác quan tâm nhất chính là bùa bình an!Lá bùa Tạ Khiêm lấy ra không phải bùa bình an, cậu ấy dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lá bùa, niệm một câu chú, lá bùa trong tay cậu ấy bỗng nhiên tự bốc cháy. Tạ Khiêm cầm la bàn, cậu ấy đốt cháy lá bùa vàng, tro giấy bao phủ toàn bộ la bàn, kim đồng hồ quay điên cuồng tạo ra từng lớp tro giấy, tro giây bay lơ lửng trong không trung, mang một vẻ đẹp kỳ lạ và bí ẩn.Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của tro giấy trong không trung, nói nhỏ: "Đi theo."Phùng Kiện và những người khác lập tức đuổi theo, đi theo Tạ Khiêm đi khắp nơi trong trại trẻ mồ côi.Xoay mười mấy vòng, lại quay về chỗ cũ.Mọi người: "..."Chuyện gì xảy ra vậy.Sắc mặt Tạ Khiêm ngưng trọng: "Tối nay chúng ta lại đến." Cậu ấy có chút bực bội, nhưng nhất thời lại không tìm ra được gì. Sư phụ từng nói trong trường hợp này, đợi đêm rồi tới lại.Viện trưởng vốn bắt an nhìn họ đi lại khắp nơi trong trại trẻ mồ côi, bỗng chốc lại trở nên tự tin.Người phụ nữ tự xưng là Quỷ Mẫu nói rằng trận pháp của bà ta không thể bị phá vỡ, không cần phải sợ. Một đạo sĩ nhỏ bé có thể làm gì được bọn họ chứ.Bây giờ là xã hội pháp trị, không có bằng chứng thì Thiên Vương lão tử cũng không thể định tội được bọn họ.Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc xa hoa lao từ bên ngoài vào, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm thình lình ước xuống xe. Triệu Dương tháo kính râm xuống nhìn quanh trại trẻ mồ côi. Đầu bếp Phó bảo cậu ấy tới đưa bùa chú, vậy cho ai? Cho viện trưởng ư? Triệu Dương quét mắt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cầm la bàn và kiếm gỗ đào, ánh mắt cậu ấy lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến lên.Người này hình như là cùng nghề với đầu bếp Phó.Triệu Dương hỏi: "Xin hỏi các vị có quen đầu bếp Phó không?"Sắc mặt Tạ Khiêm thay đổi: "Phó tiền bối sao rồi?"Nghe giọng điệu là biết có quen, Triệu Dương vội vàng lấy bùa chú được đặt trong hộp quà tặng ra đưa cho cậu ấy."Đầu bếp Phó bảo tôi đưa đến." Tạ Khiêm cầm lấy lá bùa, đang muốn nhìn kỹ hoa văn trên đó, nào ngờ ngón tay vừa chạm vào, sắc mặt cậu ấy đã lập tức thay đổi.Bàn tay cầm bùa vàng tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng manh, như một mũi tên vô hình.Đây là... bùa chỉ đường cao cấp!Vậy mà... tùy tiện đưa cho người ta như vậy?Nếu là sư phụ của cậu ấy, ở thành phố lớn phải đặt tiền trước mới làm được. Tạ Khiêm quay đầu nhìn lại Phùng Kiện và những người khác vài lần, cứ cảm thấy họ không xứng đáng có được thứ này.Tạ Khiêm nghĩ đến mình còn có chút tích lũy, cậu ấy nắm chặt bùa chú, bước theo ánh sáng đi sâu vào trại trẻ mô côi.Ánh sáng di chuyển quanh co, đi qua đủ loại ngõ ngách.Phùng Kiện và những người khác có trí nhớ rất tốt, họ cảm thấy con đường nhỏ này gần như giống với con đường nhỏ mà Tạ Khiêm đã đi trước đó, không có gì khác biệt cả.Nhưng Tạ Khiêm không quay trở lại như trước, mà theo ánh sáng đến trước bức tường trắng của ký túc xá."Chuyên gia Tạ, chuyện gì vậy?" Phùng Kiện nhíu mày hỏi.Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, giọng nói hơi run run: "Đây là bùa chỉ đường, bùa chú chỉ dẫn đến đây rồi biến mất hoàn toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro