Chương 13:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nam nhân lại giơ tay lên, người khiêng kiệu ở bên phải khẽ gật đầu, đi về phía sau.
Có thể thấy, nam nhân cao lớn này dường như là người dẫn đầu đoàn đón dâu.
Chỉ chốc lát sau, đám người đi theo phía sau của Phù Sinh Đàn đi đến cửa khiêng của hồi môn của nàng đi ra, không biết họ tìm đâu ra một cái ghế và để Song Mai ngồi lên.
Sau đó La Thiền nhìn thấy có người đứng bên trái và bên phải Song Mai, hai người họ nắm lấy tay vịn của ghế và đồng thời bay lên trời cao, Song Mai bay lên giống như đang ngồi máy nhảy.
Nhưng Song Mai sợ hãi, vội vàng ôm lấy cánh tay người bên phải, và hét lớn: “Tiểu thư!”
La Thiền: “… Song Mai, giữ chặt vào, đừng sợ.”
Cũng may nàng ngồi trong kiệu…
Nhìn của hồi môn và hành lý đã được khiêng bay lên trời, La Thiền mới cúi người xuống muốn lên kiệu.
“Đợi đã.”
Nam nhân cao lớn gọi nàng lại.
La Thiền ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, nam nhân giơ cánh tay lên, trong tay dường như đang cầm thứ gì đó. Hắn buông tay ra, một bóng đỏ rơi xuống.
Trước mắt toàn màu đỏ, La Thiền mới nhận ra đó là chiếc khăn trùm đầu vừa bay lên trời của nàng.
“Được rồi.”
Nam nhân đưa tay ra, dường như định đỡ nàng vào cỗ kiệu.
La Thiền liếc bàn tay to lớn trắng nõn của hắn, lòng bàn tay và bụng ngón tay chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, có nông có sâu, có mới có cũ.
Nàng không vịn vào, mà tự nhấc làn váy của mình ngồi vào kiệu.
Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không nên tùy tiện đặt tay vào lòng bàn tay của nam nhân khác, phu quân ma đầu tương lai của nàng chắc sẽ không muốn thấy cảnh này.
Đừng gây rắc rối cho người đàn ông này bởi hành động vô tình của hắn ta.
Nam nhân rút tay về, im lặng hạ rèm kiệu.
La Thiền hít hít mũi, dường như nàng ngửi thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Hoa gì ấy nhỉ?
Khi chiếc kiệu lên cao, nàng suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra đó là hoa dâm bụt.
Ngồi kiệu trên không trung không lắc lư như trong tưởng tượng, có thể nói là cực kỳ ổn định, gần giống như đi máy bay vậy.
Chỉ là có hơi buồn chán trong không gian che kín này, mà nàng lại không thể tùy tiện vén rèm kiệu lên.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía trước kiệu: “Nếu nàng không sợ độ cao, thì có thể vén rèm kiệu nhìn ra bên ngoài.”
La Thiền nghe ra chủ nhân của giọng nói, là nam nhân cao lớn khiêng kiệu, và lời này rõ ràng là đang nói với nàng.
“Đa tạ.”
Sau khi La Thiền đáp lại, nàng vén chiếc khăn trùm đầu trước mặt lên, sau đó mở rèm kiệu ở bên cạnh ra.
Khi đi máy bay, phía bên có cửa sổ kính chống áp, dù ở trên cao cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nếu như vừa đi máy bay vừa xem video đã lưu trong bộ nhớ đệm, thì gần giống như đang ở trong phòng khách nhà mình.
Nhưng bên ngoài kiệu là trời cao vạn trượng, La Thiền nâng khăn trùm đầu lên và nhìn xuống dưới, công trình kiến trúc thời cổ đại vốn không cao, vì vậy nhìn xuống phía dưới chỉ thấy những mái nhà hình chữ nhật, giống như sô-cô-la màu đen có đường vân.
… Thật sự đã làm khó cho Song Mai, toàn bộ hành trình đều không có gì che đậy là một cảm thụ không hề dễ chịu.
La Thiền không sợ độ cao nhưng cơ thể vẫn có chút lo lắng theo quán tính. Sau khi nhìn hồi lâu, nàng khẽ vươn tay, gió trên trời cao thật mát, nhiệt độ thấp hơn mặt đất.
Cách đó không xa có một con chim bay qua, nó bay lướt qua đội đón dâu, dường như đang tò mò những con vật khổng lồ này xuất hiện trên bầu trời từ khi nào.
La Thiền vươn tay ra, muốn sờ lông của nó, nhưng con chim kia nhanh trí tránh đi, không cho nàng chạm vào.
Ai ngờ giây tiếp theo, bỗng nổi lên một cơn gió, La Thiền sợ thổi bay khăn trùm đầu nên vội vàng thu người vào trong kiệu.
Nam nhân lại giơ tay lên, người khiêng kiệu ở bên phải khẽ gật đầu, đi về phía sau.
Có thể thấy, nam nhân cao lớn này dường như là người dẫn đầu đoàn đón dâu.
Chỉ chốc lát sau, đám người đi theo phía sau của Phù Sinh Đàn đi đến cửa khiêng của hồi môn của nàng đi ra, không biết họ tìm đâu ra một cái ghế và để Song Mai ngồi lên.
Sau đó La Thiền nhìn thấy có người đứng bên trái và bên phải Song Mai, hai người họ nắm lấy tay vịn của ghế và đồng thời bay lên trời cao, Song Mai bay lên giống như đang ngồi máy nhảy.
Nhưng Song Mai sợ hãi, vội vàng ôm lấy cánh tay người bên phải, và hét lớn: “Tiểu thư!”
La Thiền: “… Song Mai, giữ chặt vào, đừng sợ.”
Cũng may nàng ngồi trong kiệu…
Nhìn của hồi môn và hành lý đã được khiêng bay lên trời, La Thiền mới cúi người xuống muốn lên kiệu.
“Đợi đã.”
Nam nhân cao lớn gọi nàng lại.
La Thiền ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, nam nhân giơ cánh tay lên, trong tay dường như đang cầm thứ gì đó. Hắn buông tay ra, một bóng đỏ rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt toàn màu đỏ, La Thiền mới nhận ra đó là chiếc khăn trùm đầu vừa bay lên trời của nàng.
“Được rồi.”
Nam nhân đưa tay ra, dường như định đỡ nàng vào cỗ kiệu.
La Thiền liếc bàn tay to lớn trắng nõn của hắn, lòng bàn tay và bụng ngón tay chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, có nông có sâu, có mới có cũ.
Nàng không vịn vào, mà tự nhấc làn váy của mình ngồi vào kiệu.
Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không nên tùy tiện đặt tay vào lòng bàn tay của nam nhân khác, phu quân ma đầu tương lai của nàng chắc sẽ không muốn thấy cảnh này.
Đừng gây rắc rối cho người đàn ông này bởi hành động vô tình của hắn ta.
Nam nhân rút tay về, im lặng hạ rèm kiệu.
La Thiền hít hít mũi, dường như nàng ngửi thấy một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Hoa gì ấy nhỉ?
Khi chiếc kiệu lên cao, nàng suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra đó là hoa dâm bụt.
Ngồi kiệu trên không trung không lắc lư như trong tưởng tượng, có thể nói là cực kỳ ổn định, gần giống như đi máy bay vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là có hơi buồn chán trong không gian che kín này, mà nàng lại không thể tùy tiện vén rèm kiệu lên.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía trước kiệu: “Nếu nàng không sợ độ cao, thì có thể vén rèm kiệu nhìn ra bên ngoài.”
La Thiền nghe ra chủ nhân của giọng nói, là nam nhân cao lớn khiêng kiệu, và lời này rõ ràng là đang nói với nàng.
“Đa tạ.”
Sau khi La Thiền đáp lại, nàng vén chiếc khăn trùm đầu trước mặt lên, sau đó mở rèm kiệu ở bên cạnh ra.
Khi đi máy bay, phía bên có cửa sổ kính chống áp, dù ở trên cao cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nếu như vừa đi máy bay vừa xem video đã lưu trong bộ nhớ đệm, thì gần giống như đang ở trong phòng khách nhà mình.
Nhưng bên ngoài kiệu là trời cao vạn trượng, La Thiền nâng khăn trùm đầu lên và nhìn xuống dưới, công trình kiến trúc thời cổ đại vốn không cao, vì vậy nhìn xuống phía dưới chỉ thấy những mái nhà hình chữ nhật, giống như sô-cô-la màu đen có đường vân.
… Thật sự đã làm khó cho Song Mai, toàn bộ hành trình đều không có gì che đậy là một cảm thụ không hề dễ chịu.
La Thiền không sợ độ cao nhưng cơ thể vẫn có chút lo lắng theo quán tính. Sau khi nhìn hồi lâu, nàng khẽ vươn tay, gió trên trời cao thật mát, nhiệt độ thấp hơn mặt đất.
Cách đó không xa có một con chim bay qua, nó bay lướt qua đội đón dâu, dường như đang tò mò những con vật khổng lồ này xuất hiện trên bầu trời từ khi nào.
La Thiền vươn tay ra, muốn sờ lông của nó, nhưng con chim kia nhanh trí tránh đi, không cho nàng chạm vào.
Ai ngờ giây tiếp theo, bỗng nổi lên một cơn gió, La Thiền sợ thổi bay khăn trùm đầu nên vội vàng thu người vào trong kiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro