Chương 14:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, rèm kiệu bên trái được vén lên, một cánh tay đưa vào bên trong.
Bàn tay to lớn chằng chịt vết sẹo của nam nhân kia đưa tới trước, trong tay cầm một con chim bị trói hai chân, là con chim mà vừa rồi La Thiền muốn chạm vào.
“Đây là…?”
Giọng nam nhân vang lên ngoài kiệu: “Nàng cầm chơi đi.”
Con chim sợ hãi quay cổ lại, kêu lên một tiếng “chít”.
La Thiền nhìn con chim, chậm rãi vươn tay ra nhẹ nhàng nâng động vật nhỏ lên, và không mảy may chạm vào bàn tay to lớn kia.
Cảm giác con chim đã được cầm đi, nam nhân mới rút cánh tay của mình về.
La Thiền đưa con chim lên trước mắt, sờ vào cái đầu đang hoảng sợ quay đầu của nó, cười nói: “Ngươi ở đây cùng ta cho bớt buồn chán, đến nơi ta sẽ thả ngươi đi.”
Con chim không hiểu La Thiền đang nói gì, có lẽ vì La Thiền ôn hòa hơn nam nhân đã bắt nó, nên nó mới dần bình tĩnh lại, xếp đôi cánh vào, dáng vẻ mặc kệ số phận.
Chạm vào con chim, La Thiền nghĩ đến nam nhân đã bắt con chim.
Dường như người của Phù Sinh Đàn cũng không phải “Lòng dạ độc ác, giết người như ngoé” như trong lời đồn… Mà trái lại có chút vụng về.
Trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất ít chuyện bên trong Phù Sinh Đàn, Phù Sinh Đàn chỉ là một bối cảnh câu chuyện, nội dung câu chuyện đó chủ yếu xoay quanh mối tình lằng nhằng của “La Thiền” sau khi gả đến Phù Sinh Đàn.
Theo lý mà nói, đã là phụ nữ xuất giá thì làm sao có thể có câu chuyện tình yêu lằng nhằng được?
Nhưng điều khó tin ở cuốn tiểu thuyết này là sau khi nữ chính gả đến, thánh chủ của Phù Sinh Đàn gặp nàng thì rất kháng cự và không trực tiếp viên phòng với nàng, mà nuôi nàng trong giáo để nàng chữa bệnh cho mình.
Chuyện không viên phòng này, dường như đã khiến cho nữ chính ảo tưởng rằng mình vẫn còn độc thân…
Lúc đầu, Phù Sinh Đàn đồng ý đình chiến và liên hôn, một mặt là là lão thánh nữ chết, tân thánh chủ Loan Cận lại không muốn giằng co mãi với danh môn chính phải, mặt khác là do bệnh tình của hắn vô cùng khẩn cấp, cần có một “thầy thuốc gia đình” sẽ không tiết lộ tin tức.
Nghe nói hai cô con gái của La gia đã học y thuật từ nhỏ, nên mới nghĩ đến chuyện liên hôn.
Sau khi nữ chính đến Phù Sinh Đàn không lâu, đệ đệ của thánh chủ cũng chính là nam chính Loan Tùng từ bên ngoài trở về, vừa gặp lần đầu đã đem lòng cảm mến nữ chính tồn tại như tẩu tử này, tiếp đó bắt đầu ám độ trần thương với tẩu tử dưới mí mắt của đại ca hắn…
Sau đó, cốt truyện nhánh của vở kịch bắt đầu.
Hóa ra năm đó, Loan Cận với Loan Tùng đều những đứa trẻ bị lão thánh nữ bắt cóc đến đây, xuất thân thật sự của họ là truyền nhân của danh môn chính phái, mà sở dĩ lão thánh nữ nuôi nấng họ chính là để họ tàn sát danh môn chính phái trong tương lai.
Câu chuyện của lão thánh nữ này cũng chiếm độ dài một chút, chắc chắn khi còn trẻ người này đã biết hương vị tình yêu, có lẽ người kia là người của chính phái. Sau khi chuyện bị phát hiện, người này bị đuổi ra khỏi sư môn và tự sát tạ tội tại cửa lớn.
Lão thánh nữ không phải quả hồng mềm, đương nhiên sẽ không tự tử theo người yêu, nên mới nghĩ ra một kế hoạch nuôi dưỡng để báo thù, và không thể tách rời cuộc chiến với chính phái, khuấy động võ lâm đến tối tăm rối loạn.
Nhắc lại chuyện nam nữ chính yêu đương vụng trộm dưới mắt của đại ca, đương nhiên đã nhanh chóng bị Loan Cận phát hiện.
Điều đó đã trực tiếp khiến cho Loan Cận vốn không bình thường hoàn toàn phẫn nộ, hắn giam La Thiền lại, đánh nam chính Loan Tùng rơi xuống vách núi, và thủ tiêu tất cả những người đi theo Loan Tùng và La gia.
Thỏa thuận đình chiến giữa Phù Sinh Đàn và danh môn chính phái bị phá vỡ, Loan Cận tàn sát khắp nơi như phát điên, khiến cho võ lâm lại quay trở về vũng nước đục.
Chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, rèm kiệu bên trái được vén lên, một cánh tay đưa vào bên trong.
Bàn tay to lớn chằng chịt vết sẹo của nam nhân kia đưa tới trước, trong tay cầm một con chim bị trói hai chân, là con chim mà vừa rồi La Thiền muốn chạm vào.
“Đây là…?”
Giọng nam nhân vang lên ngoài kiệu: “Nàng cầm chơi đi.”
Con chim sợ hãi quay cổ lại, kêu lên một tiếng “chít”.
La Thiền nhìn con chim, chậm rãi vươn tay ra nhẹ nhàng nâng động vật nhỏ lên, và không mảy may chạm vào bàn tay to lớn kia.
Cảm giác con chim đã được cầm đi, nam nhân mới rút cánh tay của mình về.
La Thiền đưa con chim lên trước mắt, sờ vào cái đầu đang hoảng sợ quay đầu của nó, cười nói: “Ngươi ở đây cùng ta cho bớt buồn chán, đến nơi ta sẽ thả ngươi đi.”
Con chim không hiểu La Thiền đang nói gì, có lẽ vì La Thiền ôn hòa hơn nam nhân đã bắt nó, nên nó mới dần bình tĩnh lại, xếp đôi cánh vào, dáng vẻ mặc kệ số phận.
Chạm vào con chim, La Thiền nghĩ đến nam nhân đã bắt con chim.
Dường như người của Phù Sinh Đàn cũng không phải “Lòng dạ độc ác, giết người như ngoé” như trong lời đồn… Mà trái lại có chút vụng về.
Trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất ít chuyện bên trong Phù Sinh Đàn, Phù Sinh Đàn chỉ là một bối cảnh câu chuyện, nội dung câu chuyện đó chủ yếu xoay quanh mối tình lằng nhằng của “La Thiền” sau khi gả đến Phù Sinh Đàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo lý mà nói, đã là phụ nữ xuất giá thì làm sao có thể có câu chuyện tình yêu lằng nhằng được?
Nhưng điều khó tin ở cuốn tiểu thuyết này là sau khi nữ chính gả đến, thánh chủ của Phù Sinh Đàn gặp nàng thì rất kháng cự và không trực tiếp viên phòng với nàng, mà nuôi nàng trong giáo để nàng chữa bệnh cho mình.
Chuyện không viên phòng này, dường như đã khiến cho nữ chính ảo tưởng rằng mình vẫn còn độc thân…
Lúc đầu, Phù Sinh Đàn đồng ý đình chiến và liên hôn, một mặt là là lão thánh nữ chết, tân thánh chủ Loan Cận lại không muốn giằng co mãi với danh môn chính phải, mặt khác là do bệnh tình của hắn vô cùng khẩn cấp, cần có một “thầy thuốc gia đình” sẽ không tiết lộ tin tức.
Nghe nói hai cô con gái của La gia đã học y thuật từ nhỏ, nên mới nghĩ đến chuyện liên hôn.
Sau khi nữ chính đến Phù Sinh Đàn không lâu, đệ đệ của thánh chủ cũng chính là nam chính Loan Tùng từ bên ngoài trở về, vừa gặp lần đầu đã đem lòng cảm mến nữ chính tồn tại như tẩu tử này, tiếp đó bắt đầu ám độ trần thương với tẩu tử dưới mí mắt của đại ca hắn…
Sau đó, cốt truyện nhánh của vở kịch bắt đầu.
Hóa ra năm đó, Loan Cận với Loan Tùng đều những đứa trẻ bị lão thánh nữ bắt cóc đến đây, xuất thân thật sự của họ là truyền nhân của danh môn chính phái, mà sở dĩ lão thánh nữ nuôi nấng họ chính là để họ tàn sát danh môn chính phái trong tương lai.
Câu chuyện của lão thánh nữ này cũng chiếm độ dài một chút, chắc chắn khi còn trẻ người này đã biết hương vị tình yêu, có lẽ người kia là người của chính phái. Sau khi chuyện bị phát hiện, người này bị đuổi ra khỏi sư môn và tự sát tạ tội tại cửa lớn.
Lão thánh nữ không phải quả hồng mềm, đương nhiên sẽ không tự tử theo người yêu, nên mới nghĩ ra một kế hoạch nuôi dưỡng để báo thù, và không thể tách rời cuộc chiến với chính phái, khuấy động võ lâm đến tối tăm rối loạn.
Nhắc lại chuyện nam nữ chính yêu đương vụng trộm dưới mắt của đại ca, đương nhiên đã nhanh chóng bị Loan Cận phát hiện.
Điều đó đã trực tiếp khiến cho Loan Cận vốn không bình thường hoàn toàn phẫn nộ, hắn giam La Thiền lại, đánh nam chính Loan Tùng rơi xuống vách núi, và thủ tiêu tất cả những người đi theo Loan Tùng và La gia.
Thỏa thuận đình chiến giữa Phù Sinh Đàn và danh môn chính phái bị phá vỡ, Loan Cận tàn sát khắp nơi như phát điên, khiến cho võ lâm lại quay trở về vũng nước đục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro