Chương 30:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Thiền nhìn xung quanh, chỉ có một cái ghế có thể ngồi được, trên đó còn sót một ít chất lỏng không rõ.
“Ta xem xét một chút, ngài cứ từ từ tìm.” Váy của nàng đã đủ bẩn rồi, không cần dính thêm vài chỗ nữa.
La Thiền quay một vòng, ngược lại lại nhìn thấy thứ mà nàng có hứng thú.
Ở hông căn phòng, dựa vào tường là một cái tủ lớn, trên tủ là một dãy lọ sứ cùng kích thước, xung quanh lọ có lẽ là chưa được lau sạch sẽ, còn không ít chất lỏng khô lại bên trên, ít nhất có năm, sáu màu khác nhau.
“Hóa đại phu, ngài còn biết cả xăm hình?”
Ông cụ non đang lục lọi trong phòng bên kia, rụt cổ nói: “Ôi, lẽ nào phu nhân cũng biết hả?”
“Không biết, nhưng ta lại có chút hứng thú.”
Hóa Trực cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn trong đống sách, vỗ nhẹ vào lớp bụi trên bề mặt, mỉm cười bước tới: “Vậy thì người hỏi đúng người trong nghề rồi, lưng của nhiều người trong giáo đều là do lão phu xăm đó.”
Lúc Hoá Trực theo sư phụ hắn ta đi lừa tiền khắp thiên hạ, thường xuyên giao lưu với đủ mọi hạng người, còn thường qua đêm ở nhà chứa Diêu Nhai, y thuật không học được tinh túy gì mấy, mấy món sở thích rảnh rỗi này lại học thành tài.
“Thánh nữ đại nhân đã mất vô cùng thích xăm mình, vì thế nhờ lão phu xăm kín lưng cho tất cả các đệ tử của nàng, giống như Thánh chủ của chúng ta, tên húy có chữ Cận, cho nên xăm một đóa hoa Chu Cẩm*, còn có người tên là Ngao, nên trên lưng xăm một con rùa vạn tuổi.
*Hoa Chu Cẩm: hoa dâm bụt
Rùa vạn tuổi? Thế không phải là một con rùa to* à?
*còn có nghĩa là tên khốn nạn
Nghĩ tới dựa theo tính cách của Loan Cận, cũng không chắc thích những thứ hoa hoét màu mè này.
Đối với lão Thánh nữ mà nói, có thể cũng không đơn giản chỉ là thích xăm hình.
Những hình xăm này sẽ theo họ suốt đời, nói không chừng một ngày nào đó họ biết được thân thế của mình, có thể sẽ trở thành nỗi xấu hổ cả đời.
Tựa như vết thiết ấn của tù phạm, cả đời cũng không thể xóa được.
La Thiền lấy một lọ mực, mở ra xem, màu sắc tươi tắn nhưng lại hơi khô.
Trao đổi với Hóa đại phu... cũng không thể coi đó là giao lưu trao đổi được, chỉ là sau khi La Thiền đơn phương bổ sung cho hắn ta một số điểm mù kiến thức, La Thiền bắt đầu lật lại ghi chép thương bệnh của Loan Cận trong những năm qua.
Về cơ bản thì không có bệnh gì nghiêm trọng, đều là những vết thương ngoài da.
Bốc xong thuốc, La Thiền mượn gói kim bạc để châm cứu và dụng cụ đun thuốc của Hóa đại phu, sau đó dẫn người về.
“Phu nhân, nếu người buồn chán thì cứ thường xuyên sang chỗ lão phu ngồi này!”
Hóa Trực ngoài miệng thì nói là sang ngồi, nhưng thật ra là muốn La Thiền qua đây làm tình nguyện thì có.
La Thiền gật đầu: “Cảm ơn lòng tốt của ngài.” Đương nhiên nàng phải đến thường xuyên, nếu không đi đâu để tích lũy kinh nghiệm thực tế đây.
Lần này dọc đường gặp nhiều người hơn, có người đang ôm vết thương lao về phía Thảo Dược Đường, La Thiền thấy vậy bèn quay đầu lại.
Minh Đồ: “...Phu nhân, chúng ta về đun thuốc cho Thánh Chủ trước đã.” Xem như hắn ta đã nhìn ra được, phu nhân điềm đạm nho nhã không sợ những cảnh máu thịt lẫn lộn đó chút nào, ngược lại hai mắt sáng lên, tựa như sói nhìn thấy thịt.
Nếu để phu nhân lại quay lại nữa, đoán chừng nàng sẽ phải ở trong thảo dược đường cho đến khi mặt trời lặn về phía tây... Vậy thì hắn ta sẽ thực sự không có được kết cục tốt.
La Thiền ngược lại lúc này lại không vội: “Được, vài ngày nữa ta lại quay lại.”
Minh Đồ: …
Lúc sắp đến điện Phù Sinh, lại gặp thêm vài người nữa, tên đi đầu không đeo mặt nạ, trông dáng dấp khoảng tầm 40 tuổi, nhìn thấy La Thiền cũng không hành lễ, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá nàng một cách lộ liễu.
Minh Đồ đứng chắn trước mặt La Thiền, giọng điệu hơi gây áp lực, nói: “Thành Đàn Chủ, nhìn thấy phu nhân mà không hành lễ ư?”
La Thiền nhìn xung quanh, chỉ có một cái ghế có thể ngồi được, trên đó còn sót một ít chất lỏng không rõ.
“Ta xem xét một chút, ngài cứ từ từ tìm.” Váy của nàng đã đủ bẩn rồi, không cần dính thêm vài chỗ nữa.
La Thiền quay một vòng, ngược lại lại nhìn thấy thứ mà nàng có hứng thú.
Ở hông căn phòng, dựa vào tường là một cái tủ lớn, trên tủ là một dãy lọ sứ cùng kích thước, xung quanh lọ có lẽ là chưa được lau sạch sẽ, còn không ít chất lỏng khô lại bên trên, ít nhất có năm, sáu màu khác nhau.
“Hóa đại phu, ngài còn biết cả xăm hình?”
Ông cụ non đang lục lọi trong phòng bên kia, rụt cổ nói: “Ôi, lẽ nào phu nhân cũng biết hả?”
“Không biết, nhưng ta lại có chút hứng thú.”
Hóa Trực cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn trong đống sách, vỗ nhẹ vào lớp bụi trên bề mặt, mỉm cười bước tới: “Vậy thì người hỏi đúng người trong nghề rồi, lưng của nhiều người trong giáo đều là do lão phu xăm đó.”
Lúc Hoá Trực theo sư phụ hắn ta đi lừa tiền khắp thiên hạ, thường xuyên giao lưu với đủ mọi hạng người, còn thường qua đêm ở nhà chứa Diêu Nhai, y thuật không học được tinh túy gì mấy, mấy món sở thích rảnh rỗi này lại học thành tài.
“Thánh nữ đại nhân đã mất vô cùng thích xăm mình, vì thế nhờ lão phu xăm kín lưng cho tất cả các đệ tử của nàng, giống như Thánh chủ của chúng ta, tên húy có chữ Cận, cho nên xăm một đóa hoa Chu Cẩm*, còn có người tên là Ngao, nên trên lưng xăm một con rùa vạn tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Hoa Chu Cẩm: hoa dâm bụt
Rùa vạn tuổi? Thế không phải là một con rùa to* à?
*còn có nghĩa là tên khốn nạn
Nghĩ tới dựa theo tính cách của Loan Cận, cũng không chắc thích những thứ hoa hoét màu mè này.
Đối với lão Thánh nữ mà nói, có thể cũng không đơn giản chỉ là thích xăm hình.
Những hình xăm này sẽ theo họ suốt đời, nói không chừng một ngày nào đó họ biết được thân thế của mình, có thể sẽ trở thành nỗi xấu hổ cả đời.
Tựa như vết thiết ấn của tù phạm, cả đời cũng không thể xóa được.
La Thiền lấy một lọ mực, mở ra xem, màu sắc tươi tắn nhưng lại hơi khô.
Trao đổi với Hóa đại phu... cũng không thể coi đó là giao lưu trao đổi được, chỉ là sau khi La Thiền đơn phương bổ sung cho hắn ta một số điểm mù kiến thức, La Thiền bắt đầu lật lại ghi chép thương bệnh của Loan Cận trong những năm qua.
Về cơ bản thì không có bệnh gì nghiêm trọng, đều là những vết thương ngoài da.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốc xong thuốc, La Thiền mượn gói kim bạc để châm cứu và dụng cụ đun thuốc của Hóa đại phu, sau đó dẫn người về.
“Phu nhân, nếu người buồn chán thì cứ thường xuyên sang chỗ lão phu ngồi này!”
Hóa Trực ngoài miệng thì nói là sang ngồi, nhưng thật ra là muốn La Thiền qua đây làm tình nguyện thì có.
La Thiền gật đầu: “Cảm ơn lòng tốt của ngài.” Đương nhiên nàng phải đến thường xuyên, nếu không đi đâu để tích lũy kinh nghiệm thực tế đây.
Lần này dọc đường gặp nhiều người hơn, có người đang ôm vết thương lao về phía Thảo Dược Đường, La Thiền thấy vậy bèn quay đầu lại.
Minh Đồ: “...Phu nhân, chúng ta về đun thuốc cho Thánh Chủ trước đã.” Xem như hắn ta đã nhìn ra được, phu nhân điềm đạm nho nhã không sợ những cảnh máu thịt lẫn lộn đó chút nào, ngược lại hai mắt sáng lên, tựa như sói nhìn thấy thịt.
Nếu để phu nhân lại quay lại nữa, đoán chừng nàng sẽ phải ở trong thảo dược đường cho đến khi mặt trời lặn về phía tây... Vậy thì hắn ta sẽ thực sự không có được kết cục tốt.
La Thiền ngược lại lúc này lại không vội: “Được, vài ngày nữa ta lại quay lại.”
Minh Đồ: …
Lúc sắp đến điện Phù Sinh, lại gặp thêm vài người nữa, tên đi đầu không đeo mặt nạ, trông dáng dấp khoảng tầm 40 tuổi, nhìn thấy La Thiền cũng không hành lễ, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá nàng một cách lộ liễu.
Minh Đồ đứng chắn trước mặt La Thiền, giọng điệu hơi gây áp lực, nói: “Thành Đàn Chủ, nhìn thấy phu nhân mà không hành lễ ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro