Chương 31:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gã đàn ông được gọi là Thành Đàn Chủ phát ra một tiếng cười chế nhạo bằng âm mũi: “Vị trí Thánh Chủ còn chưa ngồi vững, đã vội vàng cưới một cô nương xinh đẹp như vậy? Sợ là Thánh Chủ không biết, Phù Sinh Đàn chúng ta nhiều nhất là nam nhân khí huyết phương cương, phu nhân vẫn là nên ít đi ra ngoài, ở trong điện thì tốt hơn đấy. Tránh khỏi có chuyện gì xảy ra, thì không thể giải thích rõ ràng được.”
Ngay khi Minh Đồ định phản bác, La Thiền từ phía sau hắn ta bước ra và nói: “Xin hỏi có thể xảy ra chuyện gì được không?”
Thành Đàn Chủ nheo mắt nói: “Phu nhân lớn lên ở nơi khuê phòng mật các, không hiểu rõ trên đời này có nhiều chuyện, có thể khiến con gái nhà người ta sống không bằng chết.”
La Thiền tỏ vẻ rửa tai lắng nghe lại nói: “Vậy ngài nói ta nghe thử xem.”
Thành Đàn Chủ nghẹn họng: “Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày!”
La Thiền không nhanh không chậm nói: “Thứ nhất, dựa theo địa vị trong Đàn, ngài nên gọi ta là Thánh Chủ phu nhân, thứ hai, nói tới trời cao đất dày, cũng không biết Thành Đàn Chủ tuổi tác đã cao, có biết trời này bao nhiêu trượng, đất này bao nhiêu mét không?”
La Thiền không phải kiểu người hay gây chuyện, nhưng người ta đã chỉ thẳng mặt nàng mà nói, nàng đương nhiên cũng sẽ không nhượng bộ.
Huống hồ trong tình hình này, nếu nàng tỏ ra hèn nhát, ngược lại sẽ làm mất mặt Loan Cận.
Thành Đàn Chủ phất tay áo quát: “Hỗn xược!”
“Chi bằng chúng ta tới trước mặt Thánh Chủ phân xử, xem rốt cuộc là ngài nói xằng nói bậy là hỗn xược, hay là ta chủ động đặt câu hỏi là hỗn xược?”
Thành Đàn Chủ đương nhiên sẽ không đi tới chỗ Loan Cận tự rước bực, sau khi trừng trừng mắt nhìn La Thiền vài giây bèn dẫn theo hai tên phía sau bỏ đi.
La Thiền không liếc lại, tiếp tục đi về phía Phù Sinh Đàn, thản nhiên hỏi: “Vị Thành Đàn Chủ vừa rồi, địa vị trong giáo như thế nào?”
Trong lòng Minh Đồ âm thầm bội phục phu nhân, tuy trói gà không chặt nhưng rất có khí phách, gặp phải loại người nào cũng đều có thể mặt không đổi sắc.
“Thành Đàn Chủ đã ở trong Đàn nhiều năm rồi, rất được Tiên Thánh Nữ coi trọng.”
Cũng tức là, sau khi lão Thánh Nữ mất, Loan Cận liền mặc kệ những lão già này, đừng nói đến coi trọng, có lẽ đến tin tưởng cũng không có.
Những vị lão Đàn Chủ này đương nhiên phẫn nộ bất bình, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trút giận lên nơi khác.
La Thiền khẽ gật đầu, coi như nàng đã làm rõ mọi chuyện bên trong, trong nguyên tác, khi Loan Tùng tấn công Ma giáo, sở dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy là do có người nội ứng ngoại hợp với hắn ta.
Mấy lão tai họa này giữ lại, đối với Loan Cận mà nói không phải chuyện tốt. Khi đến thời điểm thích hợp, nàng không ngại trở thành Đát Kỷ, thổi ít gió tà bên gối.
Trở lại điện, La Thiền sắc thuốc xong bèn nhờ Minh Đồ đem cho Loan Cận. Nàng phải thu dọn năm rương của hồi môn, xem rốt cuộc La Gia đã cho nàng những gì.
Trong thư phòng điện Phù Sinh, Loan Cận đang xử lý tài liệu mật do đàn sinh truyền về.
Việc làm ăn chính của Phù Sinh Đàn là đảm nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau, từ việc lớn như giết người đến việc nhỏ như làm hộ vệ bên người, việc gì cũng nhận cả.
Sau khi Loan Cận trở thành Thánh Chủ, để ngừng chiến với võ lâm chính phái, bèn thay đổi điều kiện nhận nhiệm vụ, chẳng hạn như diệt khẩu cả nhà, hoặc có dính líu đến triều đình,..thì đều sẽ không nhận.
“Thánh Chủ, phu nhân sai ta đưa thuốc cho ngài.”
Loan Cận đặt tờ giấy Tuyên sắp dính lên mắt xuống, nói: “Vào đi.”
Minh Đồ xách hộp thức ăn vào phòng, đặt trên bàn, lấy ra một bát thuốc và một đĩa cam đường nhỏ đã lột sẵn vỏ.
“Phu nhân nói, nếu đắng thì để ngài ăn một ít cam đường.”
Minh Đồ theo thói quen cầm bát thuốc lên thử độc, Loan Cận xua tay: “Sau này thuốc do nàng ấy đun thì không cần thử độc.”
Gã đàn ông được gọi là Thành Đàn Chủ phát ra một tiếng cười chế nhạo bằng âm mũi: “Vị trí Thánh Chủ còn chưa ngồi vững, đã vội vàng cưới một cô nương xinh đẹp như vậy? Sợ là Thánh Chủ không biết, Phù Sinh Đàn chúng ta nhiều nhất là nam nhân khí huyết phương cương, phu nhân vẫn là nên ít đi ra ngoài, ở trong điện thì tốt hơn đấy. Tránh khỏi có chuyện gì xảy ra, thì không thể giải thích rõ ràng được.”
Ngay khi Minh Đồ định phản bác, La Thiền từ phía sau hắn ta bước ra và nói: “Xin hỏi có thể xảy ra chuyện gì được không?”
Thành Đàn Chủ nheo mắt nói: “Phu nhân lớn lên ở nơi khuê phòng mật các, không hiểu rõ trên đời này có nhiều chuyện, có thể khiến con gái nhà người ta sống không bằng chết.”
La Thiền tỏ vẻ rửa tai lắng nghe lại nói: “Vậy ngài nói ta nghe thử xem.”
Thành Đàn Chủ nghẹn họng: “Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày!”
La Thiền không nhanh không chậm nói: “Thứ nhất, dựa theo địa vị trong Đàn, ngài nên gọi ta là Thánh Chủ phu nhân, thứ hai, nói tới trời cao đất dày, cũng không biết Thành Đàn Chủ tuổi tác đã cao, có biết trời này bao nhiêu trượng, đất này bao nhiêu mét không?”
La Thiền không phải kiểu người hay gây chuyện, nhưng người ta đã chỉ thẳng mặt nàng mà nói, nàng đương nhiên cũng sẽ không nhượng bộ.
Huống hồ trong tình hình này, nếu nàng tỏ ra hèn nhát, ngược lại sẽ làm mất mặt Loan Cận.
Thành Đàn Chủ phất tay áo quát: “Hỗn xược!”
“Chi bằng chúng ta tới trước mặt Thánh Chủ phân xử, xem rốt cuộc là ngài nói xằng nói bậy là hỗn xược, hay là ta chủ động đặt câu hỏi là hỗn xược?”
Thành Đàn Chủ đương nhiên sẽ không đi tới chỗ Loan Cận tự rước bực, sau khi trừng trừng mắt nhìn La Thiền vài giây bèn dẫn theo hai tên phía sau bỏ đi.
La Thiền không liếc lại, tiếp tục đi về phía Phù Sinh Đàn, thản nhiên hỏi: “Vị Thành Đàn Chủ vừa rồi, địa vị trong giáo như thế nào?”
Trong lòng Minh Đồ âm thầm bội phục phu nhân, tuy trói gà không chặt nhưng rất có khí phách, gặp phải loại người nào cũng đều có thể mặt không đổi sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thành Đàn Chủ đã ở trong Đàn nhiều năm rồi, rất được Tiên Thánh Nữ coi trọng.”
Cũng tức là, sau khi lão Thánh Nữ mất, Loan Cận liền mặc kệ những lão già này, đừng nói đến coi trọng, có lẽ đến tin tưởng cũng không có.
Những vị lão Đàn Chủ này đương nhiên phẫn nộ bất bình, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trút giận lên nơi khác.
La Thiền khẽ gật đầu, coi như nàng đã làm rõ mọi chuyện bên trong, trong nguyên tác, khi Loan Tùng tấn công Ma giáo, sở dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy là do có người nội ứng ngoại hợp với hắn ta.
Mấy lão tai họa này giữ lại, đối với Loan Cận mà nói không phải chuyện tốt. Khi đến thời điểm thích hợp, nàng không ngại trở thành Đát Kỷ, thổi ít gió tà bên gối.
Trở lại điện, La Thiền sắc thuốc xong bèn nhờ Minh Đồ đem cho Loan Cận. Nàng phải thu dọn năm rương của hồi môn, xem rốt cuộc La Gia đã cho nàng những gì.
Trong thư phòng điện Phù Sinh, Loan Cận đang xử lý tài liệu mật do đàn sinh truyền về.
Việc làm ăn chính của Phù Sinh Đàn là đảm nhận nhiều nhiệm vụ khác nhau, từ việc lớn như giết người đến việc nhỏ như làm hộ vệ bên người, việc gì cũng nhận cả.
Sau khi Loan Cận trở thành Thánh Chủ, để ngừng chiến với võ lâm chính phái, bèn thay đổi điều kiện nhận nhiệm vụ, chẳng hạn như diệt khẩu cả nhà, hoặc có dính líu đến triều đình,..thì đều sẽ không nhận.
“Thánh Chủ, phu nhân sai ta đưa thuốc cho ngài.”
Loan Cận đặt tờ giấy Tuyên sắp dính lên mắt xuống, nói: “Vào đi.”
Minh Đồ xách hộp thức ăn vào phòng, đặt trên bàn, lấy ra một bát thuốc và một đĩa cam đường nhỏ đã lột sẵn vỏ.
“Phu nhân nói, nếu đắng thì để ngài ăn một ít cam đường.”
Minh Đồ theo thói quen cầm bát thuốc lên thử độc, Loan Cận xua tay: “Sau này thuốc do nàng ấy đun thì không cần thử độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro