Chương 47:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên người nặng trĩu, Loan Cận nhìn qua phát hiện La Thiền khoác lên vai hắn một tấm thảm.
“Biết chàng không sợ lạnh nhưng ta nhìn lạnh, chàng coi như vì ta đi.”
Vốn đã là khúc gỗ giờ lại như khúc gỗ bị đóng băng.
Loan Cận khẽ gật đầu, giọng nói hơi trầm thấp: “Vẽ à?”
“Vẽ.”
“Vẽ thác nước?”
La Thiền kéo bàn tay lạnh lẽo của hắn qua, dùng tay nhỏ tự nhiên che đi, úp úp mở mở nói: “Không phải.”
“Dòng suối”
La Thiền lắc đầu: “Không phải, hôm nay không muốn vẽ đồ vật lạnh lẽo này.”
Loan Cận lại nghĩ nghĩ: “Cây xanh?”
“Cũng không phải.”
Cái này Loan Cận không đoán được.
La Thiền ngửa đầu, đến bên tai hắn nói thầm: “Hôm nay ta vẽ là một bức họa tình.”
“Họa tình?”
La Thiền cười nói: “Có thơ tình, thư tình, đương nhiên cũng có họa tình.”
Loan Cận không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, sau một hồi suy nghĩ cũng không biết họa tình là cái gì.
La Thiền cũng không đùa hắn, hất hất cằm nói: “Chàng lật lên nhìn xem.”
Loan Cận vươn tay, nhẹ nhàng vạch cái khăn tay trên tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành hơi mỏng vẽ một gốc cây giống như đúc màu đỏ chu cẩn.
Đón gió phấp phới, xinh đẹp rực rỡ.
“Không chuẩn bị màu chỉ có thể hái chút hoa màu đỏ để tô.”
Con ngươi linh động của La Thiền hơi cong, cười nói: “Đẹp không?”
Loan Cận không dám dùng sức, chỉ khe khẽ vuốt ve giấy vẽ: “Đẹp.”
“Vậy tình cảm này có truyền đến không?”
Hàm dưới Loan Cận hơi khép lại: “Truyền đến.”
Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo tựa như bị cánh hoa màu đỏ non mềm này thiêu đốt nóng lên.
Phía sau cách đó không xa, Minh Đồ và Đình Sơn hai mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, thầm nghĩ: May phu nhân là nữ tử, nếu không không biết gây ra bao nhiêu nợ đào hoa...
Ngày hôm sau, còn chưa đợi La Thiền tự đề cập, Loan Cận đã dặn dò Minh Đồ dọn dẹp viện trống của Lão thánh nữ ra.
Về phần đồ cần dùng trong dược đường, nếu có thể đặt mua mới thì mua mới, có một vài thứ đặc biệt cần làm theo yêu cầu, thì lấy trực tiếp từ chỗ Hoá Trực khiến Hóa Trực đau lòng đến mức trợn trừng mắt, không thể nói được lời nào.
Sau khi quen thuộc, La Thiền có thêm hai công việc là thư ký và ngồi tiếp, xem nhiều nàng đã tìm được quy luật các vòng tròn trong mật thư.
Giống như đang hoàn thành điền vào chỗ trống… Trăm hay không bằng tay quen.
Mà ngồi tiếp chính là, Loan Cận ngồi thiền và nàng ngồi cùng bên thác nước.
Vào cuối hè, thời tiết trở nên mát mẻ, Loan Cận xây cho nàng một nhà gỗ bên cạnh thác nước, bên trong để những vật dụng thường dùng. Thông thường ngay khi Loan Cận trở về từ thác nước, La Thiền đã rót sẵn trà nóng.
La Thiền còn phát hiện, Loan thánh chủ rất biết “Làm nũng theo kiểu tự mình hại mình.”
Dường như Loan Cận rất dễ dàng bị thương ở tay, có lẽ là do thị lực của hắn không tốt nên hôm nay bị bỏng, ngày mai sẽ trầy xước. Lần nào La Thiền cũng cầm tay hắn, cẩn thận bôi thuốc mỡ, vừa bôi vừa thổi.
Loan Cận im lặng nhìn nàng, bôi xong một nơi sẽ lật lòng bàn tay nói: “Nơi này cũng có.”
Ban đầu La Thiền nghĩ rằng đó là vì hắn cảm thấy xấu đi, không nhạy cảm với lạnh nóng và cảm giác đau đớn nên mới nắm bắt không chừng mực, chỉ có thể dặn dò hắn phải cẩn thận hơn.
Một thời gian sau, La Thiền suy nghĩ lại, uống thuốc lâu như vậy, mỗi ngày đều châm cứu, mắt hắn cũng đã có chuyển biến tốt, không lý nào các cảm giác khác vẫn đang xấu đi được.
Có lần nàng giả vờ như không biết, bưng tách trà nóng trên bàn lên muốn uống, Loan Cận vội ngăn lại: “Vừa mới rót, còn nóng.”
Nói xong hắn dừng lại, có lẽ cũng biết mình đã nói lỡ miệng.
La Thiền mỉm cười, nhìn hắn nói: “Hóa ra Thánh chủ của chúng ta cũng biết đây là đồ nóng? Vậy ngài nói cho Thiền Nhi biết, hôm qua tại sao lại trực tiếp dùng tay cầm lấy nồi đồng vẫn còn nóng?”
Trên người nặng trĩu, Loan Cận nhìn qua phát hiện La Thiền khoác lên vai hắn một tấm thảm.
“Biết chàng không sợ lạnh nhưng ta nhìn lạnh, chàng coi như vì ta đi.”
Vốn đã là khúc gỗ giờ lại như khúc gỗ bị đóng băng.
Loan Cận khẽ gật đầu, giọng nói hơi trầm thấp: “Vẽ à?”
“Vẽ.”
“Vẽ thác nước?”
La Thiền kéo bàn tay lạnh lẽo của hắn qua, dùng tay nhỏ tự nhiên che đi, úp úp mở mở nói: “Không phải.”
“Dòng suối”
La Thiền lắc đầu: “Không phải, hôm nay không muốn vẽ đồ vật lạnh lẽo này.”
Loan Cận lại nghĩ nghĩ: “Cây xanh?”
“Cũng không phải.”
Cái này Loan Cận không đoán được.
La Thiền ngửa đầu, đến bên tai hắn nói thầm: “Hôm nay ta vẽ là một bức họa tình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Họa tình?”
La Thiền cười nói: “Có thơ tình, thư tình, đương nhiên cũng có họa tình.”
Loan Cận không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, sau một hồi suy nghĩ cũng không biết họa tình là cái gì.
La Thiền cũng không đùa hắn, hất hất cằm nói: “Chàng lật lên nhìn xem.”
Loan Cận vươn tay, nhẹ nhàng vạch cái khăn tay trên tờ giấy ra, chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành hơi mỏng vẽ một gốc cây giống như đúc màu đỏ chu cẩn.
Đón gió phấp phới, xinh đẹp rực rỡ.
“Không chuẩn bị màu chỉ có thể hái chút hoa màu đỏ để tô.”
Con ngươi linh động của La Thiền hơi cong, cười nói: “Đẹp không?”
Loan Cận không dám dùng sức, chỉ khe khẽ vuốt ve giấy vẽ: “Đẹp.”
“Vậy tình cảm này có truyền đến không?”
Hàm dưới Loan Cận hơi khép lại: “Truyền đến.”
Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo tựa như bị cánh hoa màu đỏ non mềm này thiêu đốt nóng lên.
Phía sau cách đó không xa, Minh Đồ và Đình Sơn hai mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, thầm nghĩ: May phu nhân là nữ tử, nếu không không biết gây ra bao nhiêu nợ đào hoa...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, còn chưa đợi La Thiền tự đề cập, Loan Cận đã dặn dò Minh Đồ dọn dẹp viện trống của Lão thánh nữ ra.
Về phần đồ cần dùng trong dược đường, nếu có thể đặt mua mới thì mua mới, có một vài thứ đặc biệt cần làm theo yêu cầu, thì lấy trực tiếp từ chỗ Hoá Trực khiến Hóa Trực đau lòng đến mức trợn trừng mắt, không thể nói được lời nào.
Sau khi quen thuộc, La Thiền có thêm hai công việc là thư ký và ngồi tiếp, xem nhiều nàng đã tìm được quy luật các vòng tròn trong mật thư.
Giống như đang hoàn thành điền vào chỗ trống… Trăm hay không bằng tay quen.
Mà ngồi tiếp chính là, Loan Cận ngồi thiền và nàng ngồi cùng bên thác nước.
Vào cuối hè, thời tiết trở nên mát mẻ, Loan Cận xây cho nàng một nhà gỗ bên cạnh thác nước, bên trong để những vật dụng thường dùng. Thông thường ngay khi Loan Cận trở về từ thác nước, La Thiền đã rót sẵn trà nóng.
La Thiền còn phát hiện, Loan thánh chủ rất biết “Làm nũng theo kiểu tự mình hại mình.”
Dường như Loan Cận rất dễ dàng bị thương ở tay, có lẽ là do thị lực của hắn không tốt nên hôm nay bị bỏng, ngày mai sẽ trầy xước. Lần nào La Thiền cũng cầm tay hắn, cẩn thận bôi thuốc mỡ, vừa bôi vừa thổi.
Loan Cận im lặng nhìn nàng, bôi xong một nơi sẽ lật lòng bàn tay nói: “Nơi này cũng có.”
Ban đầu La Thiền nghĩ rằng đó là vì hắn cảm thấy xấu đi, không nhạy cảm với lạnh nóng và cảm giác đau đớn nên mới nắm bắt không chừng mực, chỉ có thể dặn dò hắn phải cẩn thận hơn.
Một thời gian sau, La Thiền suy nghĩ lại, uống thuốc lâu như vậy, mỗi ngày đều châm cứu, mắt hắn cũng đã có chuyển biến tốt, không lý nào các cảm giác khác vẫn đang xấu đi được.
Có lần nàng giả vờ như không biết, bưng tách trà nóng trên bàn lên muốn uống, Loan Cận vội ngăn lại: “Vừa mới rót, còn nóng.”
Nói xong hắn dừng lại, có lẽ cũng biết mình đã nói lỡ miệng.
La Thiền mỉm cười, nhìn hắn nói: “Hóa ra Thánh chủ của chúng ta cũng biết đây là đồ nóng? Vậy ngài nói cho Thiền Nhi biết, hôm qua tại sao lại trực tiếp dùng tay cầm lấy nồi đồng vẫn còn nóng?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro