Chương 48:
Bán Lâu Yên Sa
2024-10-05 10:27:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loan Cận từ trước đến nay luôn quyết đoán lạnh lùng chỉ biết nhìn bàn, nhìn tủ sách, chỉ là không không nhìn La Thiền.
Cực kỳ giống với chú chó đã làm việc xấu.
La Thiền: Ơ, tiểu lão đệ có tiến bộ, cũng biết giả ngu rồi cơ đấy.
La Thiền hung hăng véo lỗ tai Loan Thánh chủ: “Nếu chàng còn như thế này nữa, thiếp sẽ ngủ ở dược đường ba ngày, mặc kệ chàng.”
Loan Cận để cho nàng véo, gật đầu nói: “Được.”
Sau ngày hôm đó, vết thương nhỏ trên tay Loan Cận giảm đi với tốc độ rất nhanh, vết sẹo ban đầu biến mất, lòng bàn tay trắng nõn rất dễ chịu.
Lại nói đến Thảo Dược Đường của Hóa Trực, ngay cả khi La Thiền có một Dược Đường, cũng không ai dám đến Phù Sinh Điện để xem vết thương, vì vậy La Thiền chỉ có thể đến chỗ của Hóa Trực để “Hóa duyên”.
Thấy thị lực của Loan Cân đã tăng lên rất nhiều, một thư ký như La Thiền đã đổi thành kiêm chức, một tuần đi ba bốn ngày, buổi chiều có thời gian sẽ đến Thảo Dược Đường khám bệnh cho các đàn sinh,
Đến khi nàng đi Thảo Dược Đường một lần nữa, Minh Đồ mang theo một túi vải bên mình.
La Thiền tò mò hỏi: “Bên trong là gì vậy?”
Minh Đồ: “Thánh chủ chuẩn bị cho phu nhân, để tránh vết máu dính vào quần áo phu nhân.”
Nghĩ rằng đó là thứ che chắn ở bên ngoài nên La Thiền không hỏi nữa, đến Thảo Dược Đường, khi nàng bắt đầu khám cho người bị thương, Minh Đồ lấy đồ ra.
Quả thực là một cái chụp, chỉ có điều không để bản thân nàng dùng, mà là che cho bệnh nhân.
Ngực, eo, bụng và mặt đều được che kín, khoảng trống hình tròn đã được mở ra trước đặt ở chỗ vết thương.
Tấm vải trắng vừa to vừa rộng, cho dù La Thiền muốn khám chỗ nào cũng có thể di chuyển khoảng trống, và che đi phần còn lại mà không để lộ một chút da thịt.
Thực ra miếng vải này rất giống với miếng vải vô trùng dùng trong phẫu thuật của đời sau, chỉ là người ta sẽ không che mặt…
La Thiền: “… Ai nghĩ ra điều này?”
Minh Đồ: “Thánh chủ sợ những vết sẹo trên người các đàn sinh sẽ quấy nhiễu mắt phu nhân, nên đã sai người làm ra tấm vải che này, còn chuẩn bị rất nhiều tấm, nếu phu nhân dùng bẩn thì có thể thay.”
Ngày hôm đó Minh Đồ báo cáo xong, ngày hôm sau Loan Cận liền bảo hắn tìm người làm.
Minh Đồ: Hắn ta nói, Thánh chủ nhà hắn ta cũng là đàn ông, đương nhiên không thể chịu được ái thê ngày ngày nhìn cơ thể của đàn ông khác.
Loan Cận nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong tính khí của hắn ta có một mặt rất đen tối, hắn ta chưa bao giờ muốn ai, chỉ cần có một người thì hắn ta hiển nhiên sẽ chấp nhất việc này.
Thực ra là hắn rất muốn nhốt La Thiền lại, để ở bên cạnh mình, không ai được tiếp xúc, chỉ cần vây quanh hắn là được.
Nhưng hắn biết không thể làm như vậy, hắn không muốn nhìn thấy La Thiền cô đơn không vui ở trong viện.
La Thiền: Tên đàn ông nhỏ nhen này, cũng xem như đã thúc đẩy sự tiến bộ của y học...
Bận rộn mãi cho đến khi mặt trời lặn, La Thiền mới dẫn đám người Minh Đồ trở về.
Vừa đi vào cửa viện, đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong sảnh chính, người đàn ông đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa viện, không biết đã đợi bao lâu.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, ngồi ở đó một mình, trông có chút cô đơn.
Buổi chiều hôm nay La Thiền không đến làm thư ký cho hắn, một mình Loan Cận ở thư phòng ngẩng đầu lên rất nhiều lần, hắn tự hỏi liệu nàng có đột nhiên gõ cửa phòng hay không.
Mật thư đều đã xử lý xong, nhưng không đợi được giai nhân.
Loan Cận tay cầm bút lông, không kiểm soát được sức lực, bút lông gãy “Rắc”.
Bỏ bút gãy xuống, Loan Thánh chủ phất tay áo, cửa phòng sau đó mở ra, Đình Sơn đang đợi ở bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lập tức cúi đầu.
Loan Cận hờ hững nói: “Đi núi sau.”
“Vâng, Thánh chủ.”
Loan Cận từ trước đến nay luôn quyết đoán lạnh lùng chỉ biết nhìn bàn, nhìn tủ sách, chỉ là không không nhìn La Thiền.
Cực kỳ giống với chú chó đã làm việc xấu.
La Thiền: Ơ, tiểu lão đệ có tiến bộ, cũng biết giả ngu rồi cơ đấy.
La Thiền hung hăng véo lỗ tai Loan Thánh chủ: “Nếu chàng còn như thế này nữa, thiếp sẽ ngủ ở dược đường ba ngày, mặc kệ chàng.”
Loan Cận để cho nàng véo, gật đầu nói: “Được.”
Sau ngày hôm đó, vết thương nhỏ trên tay Loan Cận giảm đi với tốc độ rất nhanh, vết sẹo ban đầu biến mất, lòng bàn tay trắng nõn rất dễ chịu.
Lại nói đến Thảo Dược Đường của Hóa Trực, ngay cả khi La Thiền có một Dược Đường, cũng không ai dám đến Phù Sinh Điện để xem vết thương, vì vậy La Thiền chỉ có thể đến chỗ của Hóa Trực để “Hóa duyên”.
Thấy thị lực của Loan Cân đã tăng lên rất nhiều, một thư ký như La Thiền đã đổi thành kiêm chức, một tuần đi ba bốn ngày, buổi chiều có thời gian sẽ đến Thảo Dược Đường khám bệnh cho các đàn sinh,
Đến khi nàng đi Thảo Dược Đường một lần nữa, Minh Đồ mang theo một túi vải bên mình.
La Thiền tò mò hỏi: “Bên trong là gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Đồ: “Thánh chủ chuẩn bị cho phu nhân, để tránh vết máu dính vào quần áo phu nhân.”
Nghĩ rằng đó là thứ che chắn ở bên ngoài nên La Thiền không hỏi nữa, đến Thảo Dược Đường, khi nàng bắt đầu khám cho người bị thương, Minh Đồ lấy đồ ra.
Quả thực là một cái chụp, chỉ có điều không để bản thân nàng dùng, mà là che cho bệnh nhân.
Ngực, eo, bụng và mặt đều được che kín, khoảng trống hình tròn đã được mở ra trước đặt ở chỗ vết thương.
Tấm vải trắng vừa to vừa rộng, cho dù La Thiền muốn khám chỗ nào cũng có thể di chuyển khoảng trống, và che đi phần còn lại mà không để lộ một chút da thịt.
Thực ra miếng vải này rất giống với miếng vải vô trùng dùng trong phẫu thuật của đời sau, chỉ là người ta sẽ không che mặt…
La Thiền: “… Ai nghĩ ra điều này?”
Minh Đồ: “Thánh chủ sợ những vết sẹo trên người các đàn sinh sẽ quấy nhiễu mắt phu nhân, nên đã sai người làm ra tấm vải che này, còn chuẩn bị rất nhiều tấm, nếu phu nhân dùng bẩn thì có thể thay.”
Ngày hôm đó Minh Đồ báo cáo xong, ngày hôm sau Loan Cận liền bảo hắn tìm người làm.
Minh Đồ: Hắn ta nói, Thánh chủ nhà hắn ta cũng là đàn ông, đương nhiên không thể chịu được ái thê ngày ngày nhìn cơ thể của đàn ông khác.
Loan Cận nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong tính khí của hắn ta có một mặt rất đen tối, hắn ta chưa bao giờ muốn ai, chỉ cần có một người thì hắn ta hiển nhiên sẽ chấp nhất việc này.
Thực ra là hắn rất muốn nhốt La Thiền lại, để ở bên cạnh mình, không ai được tiếp xúc, chỉ cần vây quanh hắn là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn biết không thể làm như vậy, hắn không muốn nhìn thấy La Thiền cô đơn không vui ở trong viện.
La Thiền: Tên đàn ông nhỏ nhen này, cũng xem như đã thúc đẩy sự tiến bộ của y học...
Bận rộn mãi cho đến khi mặt trời lặn, La Thiền mới dẫn đám người Minh Đồ trở về.
Vừa đi vào cửa viện, đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong sảnh chính, người đàn ông đó dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa viện, không biết đã đợi bao lâu.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, ngồi ở đó một mình, trông có chút cô đơn.
Buổi chiều hôm nay La Thiền không đến làm thư ký cho hắn, một mình Loan Cận ở thư phòng ngẩng đầu lên rất nhiều lần, hắn tự hỏi liệu nàng có đột nhiên gõ cửa phòng hay không.
Mật thư đều đã xử lý xong, nhưng không đợi được giai nhân.
Loan Cận tay cầm bút lông, không kiểm soát được sức lực, bút lông gãy “Rắc”.
Bỏ bút gãy xuống, Loan Thánh chủ phất tay áo, cửa phòng sau đó mở ra, Đình Sơn đang đợi ở bên ngoài nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lập tức cúi đầu.
Loan Cận hờ hững nói: “Đi núi sau.”
“Vâng, Thánh chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro