Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 10
2024-11-02 09:38:24
“Không sao.” Diệp Phù nhếch mép cười, người như cô trước giờ ân oán rõ ràng, nếu như còn có người không có mắt tới gây chuyện nữa thì cô cũng không ngại việc phải dùng đến vũ lực.
Tới nhà 902, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một tràng tiếng ho nặng nề, bà của Khâu Lan nằm ở trong phòng ngủ, trên người đắp 3 chiếc chăn bông, sắc mặt của bà ấy hơi vàng, ông lão thì nằm ngẩn người trên chiếc giường còn lại, tinh thần trông cũng không đến nỗi tệ, Diệp Phù cặp nhiệt độ cho bà, nhìn thấy là 40 độ, sắc mặt Diệp Phù chùng xuống.
Ra khỏi phòng ngủ, Diệp Phù gọi Khâu Lan qua một bên, cô nhớ là kiếp trước bà của Khâu Lan đột ngột qua đời, lúc đó bản thân cô ấy cũng rối như tơ vò, không có tâm tư để ý đến người khác, Khâu Lan cũng không tới tìm cô, sau này nghe người khác nhắc đến mới biết chuyện này.
Dù sao thì lần cuối cùng gặp Khâu Lan thì trong nhà chỉ còn lại một mình cô ấy.
“Khâu Lan, bà sốt 40 độ, bà ấy bây giờ không những sốt cao mà có thể còn bị nhiễm trùng phổi và nhiễm trùng hệ thống trung ương.”
Mặt Khâu Lan trắng bệch, nước mặt lập tức trào ra.
“Tiểu Diệp, cậu có cách gì không?”
“Tiểu Diệp, tình hình mẹ chú nghiêm trọng lắm sao?”
Chú Khâu lo lắng nhìn Diệp Phù, cô Khâu vốn dĩ đang cầm chậu múc nước ra ngoài cũng dừng lại động tác, lo lắng nhìn sang.
Diệp Phù trầm mặc một lát, bà đang bị nguy hiểm đến tính mạng, cô không muốn rước rắc rối vào người. Nhưng ân tình của Khâu Lan cô không thể không báo đáp.
“Nhà cháu còn có nửa hộp thuốc hạ sốt và kháng sinh, nhưng với tình hình này của bà thì tốt nhất là tới bệnh viện.”
Trong mắt Khâu Lan lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ấy nắm lấy tay của Diệp Phù, vội vàng nói: “Diệp Phù, có thể bán thuốc cho tớ được không? Tớ trả gấp 3, tình hình bà tới như thế này e rằng không có cách nào để tới bệnh viện được, bên ngoài quá lạnh, nước lại sâu như vậy, tớ sợ bà ra ngoài bị trúng gió thì bệnh tình ngược lại nghiêm trọng hơn.”
Diệp Phù gật đầu và về nhà lấy thuốc cho cô ấy.
Buổi chiều, Khâu Lam gửi tin nhắn cho Diệp Phù nói là bà đã hạ sốt rồi, Ân Ân ở kế bên cũng có chuyển biến tốt, đây thật sự là một tin tốt lành.
Một tin tốt khác nữa là có một tiểu đội cứu hộ đi thuyền bơm hơi cầm loa lớn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ và bắt đầu kêu gọi, ngoài trấn an cảm xúc của người dân thì còn giục những nhà ở tầng dưới nhanh chóng chuyển đến nơi lánh nạn khẩn cấp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tới nhà 902, vừa bước vào cửa đã nghe thấy một tràng tiếng ho nặng nề, bà của Khâu Lan nằm ở trong phòng ngủ, trên người đắp 3 chiếc chăn bông, sắc mặt của bà ấy hơi vàng, ông lão thì nằm ngẩn người trên chiếc giường còn lại, tinh thần trông cũng không đến nỗi tệ, Diệp Phù cặp nhiệt độ cho bà, nhìn thấy là 40 độ, sắc mặt Diệp Phù chùng xuống.
Ra khỏi phòng ngủ, Diệp Phù gọi Khâu Lan qua một bên, cô nhớ là kiếp trước bà của Khâu Lan đột ngột qua đời, lúc đó bản thân cô ấy cũng rối như tơ vò, không có tâm tư để ý đến người khác, Khâu Lan cũng không tới tìm cô, sau này nghe người khác nhắc đến mới biết chuyện này.
Dù sao thì lần cuối cùng gặp Khâu Lan thì trong nhà chỉ còn lại một mình cô ấy.
“Khâu Lan, bà sốt 40 độ, bà ấy bây giờ không những sốt cao mà có thể còn bị nhiễm trùng phổi và nhiễm trùng hệ thống trung ương.”
Mặt Khâu Lan trắng bệch, nước mặt lập tức trào ra.
“Tiểu Diệp, cậu có cách gì không?”
“Tiểu Diệp, tình hình mẹ chú nghiêm trọng lắm sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú Khâu lo lắng nhìn Diệp Phù, cô Khâu vốn dĩ đang cầm chậu múc nước ra ngoài cũng dừng lại động tác, lo lắng nhìn sang.
Diệp Phù trầm mặc một lát, bà đang bị nguy hiểm đến tính mạng, cô không muốn rước rắc rối vào người. Nhưng ân tình của Khâu Lan cô không thể không báo đáp.
“Nhà cháu còn có nửa hộp thuốc hạ sốt và kháng sinh, nhưng với tình hình này của bà thì tốt nhất là tới bệnh viện.”
Trong mắt Khâu Lan lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ấy nắm lấy tay của Diệp Phù, vội vàng nói: “Diệp Phù, có thể bán thuốc cho tớ được không? Tớ trả gấp 3, tình hình bà tới như thế này e rằng không có cách nào để tới bệnh viện được, bên ngoài quá lạnh, nước lại sâu như vậy, tớ sợ bà ra ngoài bị trúng gió thì bệnh tình ngược lại nghiêm trọng hơn.”
Diệp Phù gật đầu và về nhà lấy thuốc cho cô ấy.
Buổi chiều, Khâu Lam gửi tin nhắn cho Diệp Phù nói là bà đã hạ sốt rồi, Ân Ân ở kế bên cũng có chuyển biến tốt, đây thật sự là một tin tốt lành.
Một tin tốt khác nữa là có một tiểu đội cứu hộ đi thuyền bơm hơi cầm loa lớn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ và bắt đầu kêu gọi, ngoài trấn an cảm xúc của người dân thì còn giục những nhà ở tầng dưới nhanh chóng chuyển đến nơi lánh nạn khẩn cấp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro