Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 11
2024-11-02 09:38:24
Đặc biệt là người khuyết tật và người già, sau khi đăng ký xong thì có nhân viên cứu hộ lái thuyền bơm hơn và thuyền kayak tới đón đi, đương nhiên, cũng có những người già cố chấp sống chết không chịu đi, nhưng tình hình khẩn cấp bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh, chẳng ai có thời gian đâu mà chiều theo thói quen xấu của bạn.
Thi thể trôi dạt dưới lầu kia được nhân viên cứu hộ vớt đi rồi, đèn đường kêu o o, bóng đèn phát ra những tia lửa, có điều lập tức đã bị mưa lớn dập tắt.
Lần này Lâu Huệ phòng 202 dẫn theo hai đứa trẻ tới gõ cửa, đầu tiên là giả vờ đáng thương, rồi tiếp tục lợi dụng lòng tốt để đạt được mục đích, sau khi thất bại thì trực tiếp khóc lóc ở ngoài cửa, Diệp Phù nhìn hai đứa trẻ khóc lóc bị bà ta lôi lôi kéo kéo, trong lòng phát ra cảm giác bực bội và tức giận, hận không thể đạp người phụ nữ chanh chua này xuống dưới lầu.
“Diệp Phù, cháu xem như là thương xót cho Tiểu Khải và Tiểu Nhã, bọn chúng mới có 10 tuổi, cháu nỡ để bọn chúng chịu khổ như này hay sao?”
“Cô Lâu, Tiểu Khải và Tiểu Nhã là con của cô và chú Trương, không phải con cháu, cô khóc lóc trước nhà cháu cũng vô dụng thôi, chi bằng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi đến nơi lánh nạn đi.”
“Những nơi như thế loại người nào mà không có, Tiểu Khải và Tiểu Nhã không thể thích ứng được, Diệp Phù, cô trả cháu tiền, 3000 tệ có đủ không? Cháu chỉ thu nhận hai đứa nhỏ thôi cũng được.”
“Xin lỗi, không được đâu ạ.”
“Sao cháu không có chút đồng cảm nào vậy?”
Diệp Phù cười giễu cợt, lòng đồng cảm, ăn được không?
“Mẹ, con muốn vào, con lạnh lắm, đói lắm.” Trương Khải xông tới định đẩy Diệp Phù, nhưng bị cô nghiêng người tránh, thằng mập theo quán tính ngã lăn ra đất, rồi khóc oa oa, trong miệng còn thốt ra những lời chửi rủa, Diệp Phù sờ vào con dao găm trên cổ tay áo, nheo mắt nhìn nó.
“Diệp Phù, cháu làm gì vậy, sao lại đẩy con trai tao, mày có còn là người nữa không?”
“Mẹ, chị ta đẩy con, mẹ mau đánh chị ta báo thù cho con, đánh chết cô ta thì chúng ta có thể ở trong đây.”
Diệp Phù nghe xong câu này liền nhấc Trương Khải lên, Lâu Huệ sợ mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Diệp Phù.
“Diệp Phù, mày thả con tao ra, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, không được làm hại nó, nếu có chuyện gì xảy ra thì mày phải chịu trách nhiệm.
“Bà còn chửi thêm một câu nữa, tôi sẽ vứt nó từ đây xuống đấy.” Diệp Phù nhìn lối cầu thang bộ nói.
“Mày dám?” Lâu Huệ lao đến giằng lấy cậu con trai nhưng bị Diệp Phù đá cho một cái vào đầu gối.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thi thể trôi dạt dưới lầu kia được nhân viên cứu hộ vớt đi rồi, đèn đường kêu o o, bóng đèn phát ra những tia lửa, có điều lập tức đã bị mưa lớn dập tắt.
Lần này Lâu Huệ phòng 202 dẫn theo hai đứa trẻ tới gõ cửa, đầu tiên là giả vờ đáng thương, rồi tiếp tục lợi dụng lòng tốt để đạt được mục đích, sau khi thất bại thì trực tiếp khóc lóc ở ngoài cửa, Diệp Phù nhìn hai đứa trẻ khóc lóc bị bà ta lôi lôi kéo kéo, trong lòng phát ra cảm giác bực bội và tức giận, hận không thể đạp người phụ nữ chanh chua này xuống dưới lầu.
“Diệp Phù, cháu xem như là thương xót cho Tiểu Khải và Tiểu Nhã, bọn chúng mới có 10 tuổi, cháu nỡ để bọn chúng chịu khổ như này hay sao?”
“Cô Lâu, Tiểu Khải và Tiểu Nhã là con của cô và chú Trương, không phải con cháu, cô khóc lóc trước nhà cháu cũng vô dụng thôi, chi bằng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi đến nơi lánh nạn đi.”
“Những nơi như thế loại người nào mà không có, Tiểu Khải và Tiểu Nhã không thể thích ứng được, Diệp Phù, cô trả cháu tiền, 3000 tệ có đủ không? Cháu chỉ thu nhận hai đứa nhỏ thôi cũng được.”
“Xin lỗi, không được đâu ạ.”
“Sao cháu không có chút đồng cảm nào vậy?”
Diệp Phù cười giễu cợt, lòng đồng cảm, ăn được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, con muốn vào, con lạnh lắm, đói lắm.” Trương Khải xông tới định đẩy Diệp Phù, nhưng bị cô nghiêng người tránh, thằng mập theo quán tính ngã lăn ra đất, rồi khóc oa oa, trong miệng còn thốt ra những lời chửi rủa, Diệp Phù sờ vào con dao găm trên cổ tay áo, nheo mắt nhìn nó.
“Diệp Phù, cháu làm gì vậy, sao lại đẩy con trai tao, mày có còn là người nữa không?”
“Mẹ, chị ta đẩy con, mẹ mau đánh chị ta báo thù cho con, đánh chết cô ta thì chúng ta có thể ở trong đây.”
Diệp Phù nghe xong câu này liền nhấc Trương Khải lên, Lâu Huệ sợ mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Diệp Phù.
“Diệp Phù, mày thả con tao ra, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, không được làm hại nó, nếu có chuyện gì xảy ra thì mày phải chịu trách nhiệm.
“Bà còn chửi thêm một câu nữa, tôi sẽ vứt nó từ đây xuống đấy.” Diệp Phù nhìn lối cầu thang bộ nói.
“Mày dám?” Lâu Huệ lao đến giằng lấy cậu con trai nhưng bị Diệp Phù đá cho một cái vào đầu gối.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro