Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Mưa Lớn 12
2024-11-02 09:38:24
“Có cút đi không?”
“Diệp Phù, mày coi trời bằng vung à?”
“Chẳng qua là thay trời hành đạo mà thôi, có cút đi không?”
Diệp Phù quăng Trần Khải xuống đất, Lâu Huệ ôm lấy con trai và chạy.
Tiểu Nhã bị bỏ quên sợ sệt nhìn Diệp Phù, phát hiện mặt Diệp Phù không chút biểu cảm đang nhìn mình chằm chằm nên cũng chạy xuống lầu.
Hai giờ sau, cả nhà 4 người Lâu Huệ theo nhân viên cứu hộ rời khỏi tòa D.
Nước đã dâng lên đến tầng 2, trong làn nước đục ngầu trôi nổi các loại rác rưởi, còn có không ít xác động vật, bọn chúng trương phềnh lên giống như một quả bóng bay, nước thải chảy ngược vào từ trong đường nước thải, cư dân trong tòa nhà trực tiếp vứt rác thải sinh hoạt, phân và nước tiểu vào trong nước, chỉ cần mở cửa bước ra ngoài hành lang là có thể ngửi được mùi hôi tanh.
Buổi tối, Khâu Lan gửi tin nhắn cho Diệp Phù hỏi ngày mai có muốn cùng ra ngoài mua vật tư không, Diệp Phù không muốn ra ngoài, nhưng cô không ra ngoài trong thời gian dài thì việc ăn uống giải quyết thế nào? Để người khác biết cô không thiếu vật tư thì cũng sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Cho dù ngày mai không ra ngoài thì sau này cũng phải ra ngoài, chi bằng nhân cơ hội lần này, quang minh chính đại mua về một chiếc thuyền bơm hơi.
Diệp Phù vừa trả lời là cô muốn ra ngoài thì Khâu Lan lập tức nói cô ấy thuê thuyền bơm hơi của hàng xóm tầng 8 thuê trong 3 tiếng, 3 tiếng 3000 tệ, Diệp Phù nhìn số dư trong điện thoại rồi chuyển cho cô ấy 1500 tệ, Khâu Lan cũng không làm bộ mà thoải mái nhận tiền chuyển khoản.
Trong nhóm có rất nhiều người đang mượn sạc dự phòng, còn có nhà có máy phát điện, bắt đầu kinh doanh, một lần sạc là 100 tệ, mặc dù bị nghi mượn gió bẻ măng nhưng có rất nhiều người vẫn bán điện.
Bây giờ Diệp Phù chưa có ý định bỏ máy phát điện ra để dùng, sau trận mưa lớn nhiệt độ không khí mặc dù giảm rất nhanh nhưng vẫn có thể chịu đựng được, cơ thể con người cần phải từ từ thích ứng với môi trường, chỉ có tăng cường sức đề kháng thì mới làm giảm nguy cơ mắc bệnh được.
Uống một bát nước gừng nóng hổi, Diệp Phù mặc quần giữ nhiệt và chui lên giường, tối nay cô không mất ngủ, vừa đặt lưng xuống một cái là ngủ tới 6 giờ sáng ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy và đánh răng rửa mặt đơn giản, Diệp Phù lấy ra hai miếng dán giữ nhiệt và dán lên quần áo giữ nhiệt, rồi mặc thêm áo mưa và giày đi mưa, bọc người thật kín mới xuống lầu gõ cửa nhà Khâu Lan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Diệp Phù, mày coi trời bằng vung à?”
“Chẳng qua là thay trời hành đạo mà thôi, có cút đi không?”
Diệp Phù quăng Trần Khải xuống đất, Lâu Huệ ôm lấy con trai và chạy.
Tiểu Nhã bị bỏ quên sợ sệt nhìn Diệp Phù, phát hiện mặt Diệp Phù không chút biểu cảm đang nhìn mình chằm chằm nên cũng chạy xuống lầu.
Hai giờ sau, cả nhà 4 người Lâu Huệ theo nhân viên cứu hộ rời khỏi tòa D.
Nước đã dâng lên đến tầng 2, trong làn nước đục ngầu trôi nổi các loại rác rưởi, còn có không ít xác động vật, bọn chúng trương phềnh lên giống như một quả bóng bay, nước thải chảy ngược vào từ trong đường nước thải, cư dân trong tòa nhà trực tiếp vứt rác thải sinh hoạt, phân và nước tiểu vào trong nước, chỉ cần mở cửa bước ra ngoài hành lang là có thể ngửi được mùi hôi tanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối, Khâu Lan gửi tin nhắn cho Diệp Phù hỏi ngày mai có muốn cùng ra ngoài mua vật tư không, Diệp Phù không muốn ra ngoài, nhưng cô không ra ngoài trong thời gian dài thì việc ăn uống giải quyết thế nào? Để người khác biết cô không thiếu vật tư thì cũng sẽ dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Cho dù ngày mai không ra ngoài thì sau này cũng phải ra ngoài, chi bằng nhân cơ hội lần này, quang minh chính đại mua về một chiếc thuyền bơm hơi.
Diệp Phù vừa trả lời là cô muốn ra ngoài thì Khâu Lan lập tức nói cô ấy thuê thuyền bơm hơi của hàng xóm tầng 8 thuê trong 3 tiếng, 3 tiếng 3000 tệ, Diệp Phù nhìn số dư trong điện thoại rồi chuyển cho cô ấy 1500 tệ, Khâu Lan cũng không làm bộ mà thoải mái nhận tiền chuyển khoản.
Trong nhóm có rất nhiều người đang mượn sạc dự phòng, còn có nhà có máy phát điện, bắt đầu kinh doanh, một lần sạc là 100 tệ, mặc dù bị nghi mượn gió bẻ măng nhưng có rất nhiều người vẫn bán điện.
Bây giờ Diệp Phù chưa có ý định bỏ máy phát điện ra để dùng, sau trận mưa lớn nhiệt độ không khí mặc dù giảm rất nhanh nhưng vẫn có thể chịu đựng được, cơ thể con người cần phải từ từ thích ứng với môi trường, chỉ có tăng cường sức đề kháng thì mới làm giảm nguy cơ mắc bệnh được.
Uống một bát nước gừng nóng hổi, Diệp Phù mặc quần giữ nhiệt và chui lên giường, tối nay cô không mất ngủ, vừa đặt lưng xuống một cái là ngủ tới 6 giờ sáng ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy và đánh răng rửa mặt đơn giản, Diệp Phù lấy ra hai miếng dán giữ nhiệt và dán lên quần áo giữ nhiệt, rồi mặc thêm áo mưa và giày đi mưa, bọc người thật kín mới xuống lầu gõ cửa nhà Khâu Lan.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro