[ Không Gian ] Mang Theo Căn Phòng Xuyên Không
Chương 30
2024-12-20 13:02:58
Vì thế, nàng càng muốn khiến kẻ xuyên không nữ – Trần Kiều Kiều – phải trả giá đắt cho những gì đã gây ra. Dẫu hiện tại nàng chưa có hành động gì, thậm chí một ý nghĩ buông tha cũng không thể tồn tại.
Lâm Lâm không biết trong nguyên tác, gia đình này đã phải trải qua tuyệt vọng ra sao sau khi mất đi nàng. Lâm phụ, khi nghe tin dữ, vì quá đau lòng mà tức giận đến mức ngã quỵ, một hơi không thở nổi mà qua đời. Còn Lâm mẫu, sau những biến cố liên tiếp, đặc biệt là cái chết của Lâm Lâm và Lâm Lão Thật, đã suy sụp đến mức bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm. Hình bóng người phụ nữ nhanh nhẹn, tháo vát ngày nào không còn nữa. Điều đau đớn nhất là họ không bao giờ biết được vì sao vận rủi lại giáng xuống gia đình mình, và đến chết vẫn chẳng thể hiểu nguyên nhân của bi kịch.
Sau bữa cơm tối, cả nhà cùng ngồi trò chuyện. Vì sáng sớm hôm sau Lâm Lâm phải rời đi nên họ cũng không chuyện trò quá lâu. Lâm mẫu kể về những chuyện xảy ra trong thôn khi Lâm Lâm vắng nhà, còn Lâm Lâm lại kể về những việc nàng gặp phải khi đi làm. Lâm phụ thì chỉ ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe, như một người trung thực và giản dị vốn có.
Đêm khuya.
Tại Lâm gia, cửa sương phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, dù là trong màn đêm yên tĩnh, cũng không phát ra một chút âm thanh. Một bóng dáng uyển chuyển mảnh mai từ trong sân nhảy qua bức tường cao hai mét, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, đáp xuống đất mà không gây ra tiếng động nào. Sau đó, bóng dáng ấy nhanh chóng chạy về hướng ngôi làng, lướt đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát, bóng dáng đó đã xuất hiện trước cửa nhà họ Kim trong thôn – gia đình Kim Mãn. Nhà họ Kim tuy cũng là một gia đình bình thường, không có gì đặc biệt ngoài việc hôm nay họ tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức đến ở tạm. Những thanh niên ấy đều ngủ nhờ trong nhà họ Kim, biến nó thành nơi đông người hơn hẳn ngày thường.
Trong viện, bố cục không có gì đặc biệt, vẫn là kiểu sắp xếp thường thấy. Chính phòng có ba gian nhà chính, hai bên là hai gian sương phòng. Đám thanh niên trí thức mới đến, tạm thời ở trong hai gian sương phòng ấy. Nam thanh niên ở gian đông sương phòng, còn nữ thanh niên thì ở gian tây sương phòng.
Đêm khuya, những thanh niên trí thức đã ngủ say sau mấy ngày hành trình mệt nhọc. Phỏng chừng lúc này, dù có khua chiêng gõ trống, e rằng cũng khó lòng đánh thức được họ.
Một bóng dáng nhẹ nhàng lướt đến, dừng lại trước cửa gian tây sương phòng. Sau một hồi chần chừ, bóng người ấy rút ra một con chủy thủ nhỏ, nhẹ nhàng cạy cửa. Không một âm thanh phát ra. Cánh cửa được mở, bóng dáng ấy lẻn vào, sau đó đóng lại một cách cẩn thận. Toàn bộ quá trình diễn ra lặng lẽ, không để lại chút dấu vết nào.
Khoảng hai canh giờ sau, bóng dáng ấy mới bước ra khỏi phòng nữ thanh niên trí thức. So với trước đó, người này giờ đây trông có vẻ nặng nề và mệt mỏi hơn, động tác cũng không còn uyển chuyển như ban đầu. Từng bước đi chậm chạp, dáng vẻ lảo đảo. Ngay cả khi trèo qua bức tường nhà họ Kim để rời đi, người này cũng mất một khoảng thời gian khá lâu.
Chỉ chốc lát, bóng dáng ấy đã quay lại phía sau thôn, trở về Lâm gia, và lặng lẽ trở vào phòng mình. Đúng vậy, bóng người ấy chính là Lâm Lâm!
Thật đáng tiếc, Lâm Lâm không thể tu luyện như trước kia. Nàng chỉ có thể dựa vào những bài tập hằng ngày để khiến cơ thể linh hoạt, uyển chuyển hơn. Nhưng một khi thể lực bị bào mòn, nàng lại rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lúc này, trong không gian riêng của mình, Lâm Lâm nằm bất động bên bờ suối nước nóng. Toàn thân nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, sắc mặt tái nhợt như không còn giọt máu, thậm chí gần như trong suốt. Cả người nàng toát lên vẻ mỏi mệt cùng cực. Chỉ mới ra ngoài hai canh giờ để đoạt một món pháp bảo không gian, nàng đã tiêu hao quá nhiều sức lực, suýt nữa thất bại. Lần này thậm chí còn khiến thần thức cấp Phi Thăng của nàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Lâm Lâm không biết trong nguyên tác, gia đình này đã phải trải qua tuyệt vọng ra sao sau khi mất đi nàng. Lâm phụ, khi nghe tin dữ, vì quá đau lòng mà tức giận đến mức ngã quỵ, một hơi không thở nổi mà qua đời. Còn Lâm mẫu, sau những biến cố liên tiếp, đặc biệt là cái chết của Lâm Lâm và Lâm Lão Thật, đã suy sụp đến mức bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm. Hình bóng người phụ nữ nhanh nhẹn, tháo vát ngày nào không còn nữa. Điều đau đớn nhất là họ không bao giờ biết được vì sao vận rủi lại giáng xuống gia đình mình, và đến chết vẫn chẳng thể hiểu nguyên nhân của bi kịch.
Sau bữa cơm tối, cả nhà cùng ngồi trò chuyện. Vì sáng sớm hôm sau Lâm Lâm phải rời đi nên họ cũng không chuyện trò quá lâu. Lâm mẫu kể về những chuyện xảy ra trong thôn khi Lâm Lâm vắng nhà, còn Lâm Lâm lại kể về những việc nàng gặp phải khi đi làm. Lâm phụ thì chỉ ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe, như một người trung thực và giản dị vốn có.
Đêm khuya.
Tại Lâm gia, cửa sương phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, dù là trong màn đêm yên tĩnh, cũng không phát ra một chút âm thanh. Một bóng dáng uyển chuyển mảnh mai từ trong sân nhảy qua bức tường cao hai mét, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, đáp xuống đất mà không gây ra tiếng động nào. Sau đó, bóng dáng ấy nhanh chóng chạy về hướng ngôi làng, lướt đi như một cơn gió.
Chỉ chốc lát, bóng dáng đó đã xuất hiện trước cửa nhà họ Kim trong thôn – gia đình Kim Mãn. Nhà họ Kim tuy cũng là một gia đình bình thường, không có gì đặc biệt ngoài việc hôm nay họ tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức đến ở tạm. Những thanh niên ấy đều ngủ nhờ trong nhà họ Kim, biến nó thành nơi đông người hơn hẳn ngày thường.
Trong viện, bố cục không có gì đặc biệt, vẫn là kiểu sắp xếp thường thấy. Chính phòng có ba gian nhà chính, hai bên là hai gian sương phòng. Đám thanh niên trí thức mới đến, tạm thời ở trong hai gian sương phòng ấy. Nam thanh niên ở gian đông sương phòng, còn nữ thanh niên thì ở gian tây sương phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm khuya, những thanh niên trí thức đã ngủ say sau mấy ngày hành trình mệt nhọc. Phỏng chừng lúc này, dù có khua chiêng gõ trống, e rằng cũng khó lòng đánh thức được họ.
Một bóng dáng nhẹ nhàng lướt đến, dừng lại trước cửa gian tây sương phòng. Sau một hồi chần chừ, bóng người ấy rút ra một con chủy thủ nhỏ, nhẹ nhàng cạy cửa. Không một âm thanh phát ra. Cánh cửa được mở, bóng dáng ấy lẻn vào, sau đó đóng lại một cách cẩn thận. Toàn bộ quá trình diễn ra lặng lẽ, không để lại chút dấu vết nào.
Khoảng hai canh giờ sau, bóng dáng ấy mới bước ra khỏi phòng nữ thanh niên trí thức. So với trước đó, người này giờ đây trông có vẻ nặng nề và mệt mỏi hơn, động tác cũng không còn uyển chuyển như ban đầu. Từng bước đi chậm chạp, dáng vẻ lảo đảo. Ngay cả khi trèo qua bức tường nhà họ Kim để rời đi, người này cũng mất một khoảng thời gian khá lâu.
Chỉ chốc lát, bóng dáng ấy đã quay lại phía sau thôn, trở về Lâm gia, và lặng lẽ trở vào phòng mình. Đúng vậy, bóng người ấy chính là Lâm Lâm!
Thật đáng tiếc, Lâm Lâm không thể tu luyện như trước kia. Nàng chỉ có thể dựa vào những bài tập hằng ngày để khiến cơ thể linh hoạt, uyển chuyển hơn. Nhưng một khi thể lực bị bào mòn, nàng lại rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lúc này, trong không gian riêng của mình, Lâm Lâm nằm bất động bên bờ suối nước nóng. Toàn thân nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, sắc mặt tái nhợt như không còn giọt máu, thậm chí gần như trong suốt. Cả người nàng toát lên vẻ mỏi mệt cùng cực. Chỉ mới ra ngoài hai canh giờ để đoạt một món pháp bảo không gian, nàng đã tiêu hao quá nhiều sức lực, suýt nữa thất bại. Lần này thậm chí còn khiến thần thức cấp Phi Thăng của nàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro