Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 13
2024-11-09 05:53:27
Lúc này, Tô Mộc Nguyệt chợt nhớ ra trong không gian của mình có một suối nước. Nàng nhớ rõ kiếp trước không có thứ này, nên cảm thấy tò mò, liền nhắm mắt lại, ý niệm vừa động đã trở lại không gian.
Trước mắt nàng là một hồ nước màu xanh biếc, thoáng ánh lên sắc huỳnh quang, sâu thẳm không thấy đáy. Màu sắc của suối nước này giống hệt viên ngọc bội thần bí mà nàng từng giành được. Nàng hơi cảnh giác, thử múc một ít nước lên tay.
Vừa chạm vào, nước suối lạnh lẽo lan tỏa, mang đến cảm giác thoải mái kỳ diệu. Khi Tô Mộc Nguyệt còn đang ngắm dòng nước trên tay, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra – vết thương do trận đánh với Vương Cường hôm qua để lại trên tay nàng, dưới tác dụng của nước suối, bắt đầu khép lại dần dần, cuối cùng biến mất mà không để lại vết sẹo nào.
“Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt…” – nàng thầm nghĩ, nhớ đến truyền thuyết về viên ngọc bội kia. Chẳng lẽ lời đồn là thật? Dòng linh tuyền này chính là từ viên ngọc bội?
Nghĩ đến vết thương sau gáy, nàng lại múc thêm chút nước suối, nhẹ nhàng lau lên vết thương. Một cảm giác tê tê dại dại lan tỏa, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được vết thương đang khép lại từng chút một. Tô Mộc Nguyệt trong lòng rộn ràng – đây đúng là bảo bối chân chính.
“Ục ục…” Tiếng bụng reo vang kéo nàng trở lại thực tại. Đã rất lâu rồi nàng chưa ăn gì. Bát canh trứng mà Ninh Hiểu Dương đưa đến đã bị đổ hết từ lâu. Nàng tạm thời để chuyện nghiên cứu thêm về linh tuyền lại, giờ phải lo giải quyết cái bụng đói trước đã.
Tô Mộc Nguyệt lục lọi trong nhà nhưng chẳng tìm thấy gì ăn. Thực ra, cách nhanh nhất là dùng số bạc nàng lấy được từ Ninh gia để mua đồ ăn. Nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi từ bỏ ý định, số tiền này nên để dành cho Bảo Nhi đi học thì hơn.
Lợi dụng lúc Bảo Nhi còn đang ngủ, Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng hướng về phía núi sau làng. Theo ký ức của thân thể này, núi sau làng vẫn còn nhiều thú hoang. Giờ nàng có sẵn vũ khí trong không gian, việc bắt chút con mồi cũng không phải là khó.
Đi dọc theo con đường nhỏ lên núi khoảng mười phút, cây cối dần trở nên rậm rạp. Tô Mộc Nguyệt bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường. Trực giác của một sát thủ mách bảo nàng rằng quanh đây có người.
Tiếp tục tiến sâu vào, nàng ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Mùi này còn rất mới… Là máu người.
Cả người Tô Mộc Nguyệt lập tức cảnh giác, trên tay xuất hiện một khẩu súng lục AMT có gắn ống giảm thanh. Khẩu súng nằm gọn trong tay, tỏa ra một luồng khí sát lạnh lẽo.
“Tê tê…” Tiếng cỏ cây lay động khẽ vang lên. Bốn người mặc đồ đen, bịt mặt, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tay cầm đao kiếm, lưỡi đao dính đầy máu tanh.
Bốn người thấy Tô Mộc Nguyệt, liếc nhìn nhau rồi lao thẳng đến nàng, hiển nhiên là có ý định giết người diệt khẩu.
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh, thân hình nhẹ như mèo, né tránh đao kiếm của bọn chúng, rồi nhảy lùi ra sau kéo giãn khoảng cách. Trong tay nàng, khẩu súng đã nâng lên, nhắm thẳng vào mục tiêu, không do dự bóp cò.
Tên hắc y nhân đứng đầu trợn trừng mắt, rồi đổ gục xuống đất. Ba tên còn lại liếc nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh hoàng.
Chỉ trong tích tắc, cả ba lập tức quyết định bỏ chạy. Tô Mộc Nguyệt cười lạnh một tiếng, giờ mới muốn chạy ư? Đã muộn rồi!
Kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ giúp nàng dễ dàng đoán trước hướng chạy trốn của bọn chúng. Nàng giơ súng lên, bắn liền ba phát, cả ba đều ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Xoẹt…” Ngay khi Tô Mộc Nguyệt vừa định thu súng lại, từ bụi cỏ phía trước bỗng vang lên một tiếng động khẽ.
Nàng lập tức lao đến, một cái bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, thân hình nhanh nhẹn như cánh chim yến, một thanh trường kiếm sáng lóe đâm thẳng tới.
Tô Mộc Nguyệt nghiêng đầu tránh né, giơ súng lên, nhưng bóng đen nhanh chóng di chuyển tránh khỏi tầm ngắm của nàng. Thanh trường kiếm theo đà nhắm tới vai nàng. Tô Mộc Nguyệt bình tĩnh hạ súng, nhắm thẳng vào một điểm nhạy cảm giữa hai chân của bóng đen, sẵn sàng bóp cò nếu đối phương có bất kỳ động thái nào.
Hai người đứng yên đối diện nhau. Tô Mộc Nguyệt chưa vội ra tay, bởi vì rõ ràng người này không có sát ý, chỉ muốn khống chế nàng.
“Cô nương thật là cao thủ!” Bóng đen lên tiếng, giọng nói trong trẻo, khiến người ta bất giác sinh thiện cảm.
Giờ đây Tô Mộc Nguyệt mới nhìn rõ người trước mặt. Một nam tử trẻ tuổi, khoác trường bào màu xám viền vàng thêu tinh xảo, hiển nhiên là người có xuất thân không tầm thường. Ngũ quan tuấn tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, trên người chi chít vết thương, rõ ràng đã mất máu quá nhiều. Xem ra vừa rồi đám hắc y nhân kia là muốn giết hắn.
Trước mắt nàng là một hồ nước màu xanh biếc, thoáng ánh lên sắc huỳnh quang, sâu thẳm không thấy đáy. Màu sắc của suối nước này giống hệt viên ngọc bội thần bí mà nàng từng giành được. Nàng hơi cảnh giác, thử múc một ít nước lên tay.
Vừa chạm vào, nước suối lạnh lẽo lan tỏa, mang đến cảm giác thoải mái kỳ diệu. Khi Tô Mộc Nguyệt còn đang ngắm dòng nước trên tay, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra – vết thương do trận đánh với Vương Cường hôm qua để lại trên tay nàng, dưới tác dụng của nước suối, bắt đầu khép lại dần dần, cuối cùng biến mất mà không để lại vết sẹo nào.
“Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt…” – nàng thầm nghĩ, nhớ đến truyền thuyết về viên ngọc bội kia. Chẳng lẽ lời đồn là thật? Dòng linh tuyền này chính là từ viên ngọc bội?
Nghĩ đến vết thương sau gáy, nàng lại múc thêm chút nước suối, nhẹ nhàng lau lên vết thương. Một cảm giác tê tê dại dại lan tỏa, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được vết thương đang khép lại từng chút một. Tô Mộc Nguyệt trong lòng rộn ràng – đây đúng là bảo bối chân chính.
“Ục ục…” Tiếng bụng reo vang kéo nàng trở lại thực tại. Đã rất lâu rồi nàng chưa ăn gì. Bát canh trứng mà Ninh Hiểu Dương đưa đến đã bị đổ hết từ lâu. Nàng tạm thời để chuyện nghiên cứu thêm về linh tuyền lại, giờ phải lo giải quyết cái bụng đói trước đã.
Tô Mộc Nguyệt lục lọi trong nhà nhưng chẳng tìm thấy gì ăn. Thực ra, cách nhanh nhất là dùng số bạc nàng lấy được từ Ninh gia để mua đồ ăn. Nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi từ bỏ ý định, số tiền này nên để dành cho Bảo Nhi đi học thì hơn.
Lợi dụng lúc Bảo Nhi còn đang ngủ, Tô Mộc Nguyệt nhanh chóng hướng về phía núi sau làng. Theo ký ức của thân thể này, núi sau làng vẫn còn nhiều thú hoang. Giờ nàng có sẵn vũ khí trong không gian, việc bắt chút con mồi cũng không phải là khó.
Đi dọc theo con đường nhỏ lên núi khoảng mười phút, cây cối dần trở nên rậm rạp. Tô Mộc Nguyệt bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường. Trực giác của một sát thủ mách bảo nàng rằng quanh đây có người.
Tiếp tục tiến sâu vào, nàng ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Mùi này còn rất mới… Là máu người.
Cả người Tô Mộc Nguyệt lập tức cảnh giác, trên tay xuất hiện một khẩu súng lục AMT có gắn ống giảm thanh. Khẩu súng nằm gọn trong tay, tỏa ra một luồng khí sát lạnh lẽo.
“Tê tê…” Tiếng cỏ cây lay động khẽ vang lên. Bốn người mặc đồ đen, bịt mặt, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, tay cầm đao kiếm, lưỡi đao dính đầy máu tanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người thấy Tô Mộc Nguyệt, liếc nhìn nhau rồi lao thẳng đến nàng, hiển nhiên là có ý định giết người diệt khẩu.
Tô Mộc Nguyệt cười lạnh, thân hình nhẹ như mèo, né tránh đao kiếm của bọn chúng, rồi nhảy lùi ra sau kéo giãn khoảng cách. Trong tay nàng, khẩu súng đã nâng lên, nhắm thẳng vào mục tiêu, không do dự bóp cò.
Tên hắc y nhân đứng đầu trợn trừng mắt, rồi đổ gục xuống đất. Ba tên còn lại liếc nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên vẻ kinh hoàng.
Chỉ trong tích tắc, cả ba lập tức quyết định bỏ chạy. Tô Mộc Nguyệt cười lạnh một tiếng, giờ mới muốn chạy ư? Đã muộn rồi!
Kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ giúp nàng dễ dàng đoán trước hướng chạy trốn của bọn chúng. Nàng giơ súng lên, bắn liền ba phát, cả ba đều ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Xoẹt…” Ngay khi Tô Mộc Nguyệt vừa định thu súng lại, từ bụi cỏ phía trước bỗng vang lên một tiếng động khẽ.
Nàng lập tức lao đến, một cái bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, thân hình nhanh nhẹn như cánh chim yến, một thanh trường kiếm sáng lóe đâm thẳng tới.
Tô Mộc Nguyệt nghiêng đầu tránh né, giơ súng lên, nhưng bóng đen nhanh chóng di chuyển tránh khỏi tầm ngắm của nàng. Thanh trường kiếm theo đà nhắm tới vai nàng. Tô Mộc Nguyệt bình tĩnh hạ súng, nhắm thẳng vào một điểm nhạy cảm giữa hai chân của bóng đen, sẵn sàng bóp cò nếu đối phương có bất kỳ động thái nào.
Hai người đứng yên đối diện nhau. Tô Mộc Nguyệt chưa vội ra tay, bởi vì rõ ràng người này không có sát ý, chỉ muốn khống chế nàng.
“Cô nương thật là cao thủ!” Bóng đen lên tiếng, giọng nói trong trẻo, khiến người ta bất giác sinh thiện cảm.
Giờ đây Tô Mộc Nguyệt mới nhìn rõ người trước mặt. Một nam tử trẻ tuổi, khoác trường bào màu xám viền vàng thêu tinh xảo, hiển nhiên là người có xuất thân không tầm thường. Ngũ quan tuấn tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, trên người chi chít vết thương, rõ ràng đã mất máu quá nhiều. Xem ra vừa rồi đám hắc y nhân kia là muốn giết hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro