Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Chương 14

2024-11-09 05:53:27

“Bỏ kiếm xuống, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ không còn khả năng truyền đời!” Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng nói. Dù biết đối phương không có sát khí, nàng vẫn cẩn trọng. Đó là nguyên tắc sinh tồn nàng đã rèn luyện suốt bao năm.

Âu Dương Vân thoáng nhếch khóe miệng, nhìn nữ tử trước mặt với sát khí ngùn ngụt. Đặc biệt là thứ vũ khí màu đen trong tay nàng càng khiến hắn kinh hãi. Vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến nàng nhẹ nhàng bóp cò, bốn tên sát thủ lập tức mất mạng. Giờ thứ vũ khí đó đang chĩa thẳng vào hắn...

“Cô nương xin nương tay!” Âu Dương Vân cân nhắc một chút, rồi buông thanh kiếm trong tay xuống.

Tô Mộc Nguyệt nhanh như chớp di chuyển, ngón trỏ điểm nhẹ vào huyệt Đàn Trung của Âu Dương Vân. Chỉ trong tích tắc, hắn ngã gục xuống đất, tạm thời mất khả năng cử động.

Âu Dương Vân không tỏ vẻ lo lắng, vì nàng đã không dùng đến vũ khí màu đen kia, chỉ tạm thời làm hắn bất động, chứng tỏ nàng không có ý định giết hắn.

Giải quyết xong phiền phức trước mắt, Tô Mộc Nguyệt chuẩn bị rời đi. Nàng không muốn dây vào bất kỳ chuyện tranh đấu giang hồ nào.

Thấy nàng định bỏ đi, Âu Dương Vân vội lên tiếng: “Xin cô nương ra tay giúp đỡ! Đám sát thủ kia không chỉ có bốn tên. Nếu cô nương rời đi lúc này, e rằng ta chắc chắn phải chết. Hơn nữa, cô nương đã giết bốn người của chúng, chỉ sợ cô nương cũng sẽ bị bọn chúng theo dõi!”

Tô Mộc Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Dám uy hiếp nàng sao? Nàng nhặt thanh trường kiếm của Âu Dương Vân lên, bước tới chỗ bốn cái xác, đâm mạnh mũi kiếm vào lỗ đạn trên thi thể, rồi ném thanh kiếm về phía chân Âu Dương Vân: “Bốn người này là chết dưới kiếm của ngươi!”

Âu Dương Vân sững sờ, nhìn nàng đầy kinh hãi!

Tô Mộc Nguyệt liếc hắn với ánh mắt khinh thường. Muốn chơi trò mưu mẹo với nàng? Còn non lắm!

“Ta sẽ trả tiền!” Âu Dương Vân gọi lớn về phía bóng lưng nàng: “Chỉ cần cô nương chịu đưa ta rời khỏi đây!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bước chân của Tô Mộc Nguyệt dừng lại, trên mặt Âu Dương Vân lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

Tô Mộc Nguyệt từ từ quay lại, đi đến bên cạnh hắn. Lời hắn vừa nói đúng là gợi ý cho nàng. Nàng lục soát trên người Âu Dương Vân, bất cứ thứ gì đáng giá như túi tiền, ngọc bội đều bị nàng lấy sạch: “Coi như tiền ta lấy cho công giết bốn tên sát thủ cứu ngươi!”

Nghĩ ngợi một chút, nàng lại lấy từ không gian ra một bao thuốc cầm máu, đương nhiên trong mắt Âu Dương Vân thì đó là từ trong ngực nàng lấy ra. Thuốc cầm máu này là do chính nàng chế, rất hiệu quả cho vết thương do vũ khí sắc bén gây ra. Nàng rắc thuốc lên mấy vết thương vẫn đang chảy máu của Âu Dương Vân, lập tức máu ngừng chảy, khiến Âu Dương Vân vô cùng kinh ngạc.

“Cái này miễn phí tặng thêm!” Tô Mộc Nguyệt đặt nửa bao thuốc còn lại bên cạnh Âu Dương Vân, sau đó xoay người rời đi. Đối với nàng, một nam nhân xa lạ sống chết thế nào không đáng để bận tâm. Nàng không phải kẻ sát nhân, nhưng cũng không phải người tốt bụng sẵn sàng cứu giúp ai bừa bãi.

Sau khi băng qua rừng núi một hồi, cuối cùng nàng cũng bắt được hai con thỏ. Tô Mộc Nguyệt ước lượng trọng lượng, cả hai con cộng lại cũng phải hơn hai chục cân. Tính toán thời gian, chắc Bảo Nhi cũng sắp tỉnh, nàng nhanh chóng quay bước về nhà.

Trên đường, nàng còn thấy một ít nấm gan bò, tiện tay ngắt vài nhánh. Theo ký ức của chủ nhân cũ của thân xác này, ở thôn Liễu Nguyệt chẳng ai dám ăn loại nấm này vì từng có người trúng độc mà chết. Nhưng Tô Mộc Nguyệt lại chẳng bận tâm. Nấm gan bò có rất nhiều loại, đa số là không độc, chỉ có vài loại như ma nấm là có độc tố. Chẳng qua vì nhiều người không phân biệt được nên dễ trúng độc thôi.

Nấm gan bò có giá trị dinh dưỡng cao. Nàng nghĩ lát nữa sẽ hầm thịt thỏ với nấm gan bò để bồi bổ cho Bảo Nhi. Nghĩ đến Bảo Nhi, môi nàng khẽ nở một nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn để xuống núi.

Về đến nhà, Tô Mộc Nguyệt thấy Bảo Nhi đã tỉnh. Lúc này, tiểu gia hỏa đang co mình ở góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, toàn thân run rẩy như một chú cún con bị thương.

“Bảo Nhi tỉnh rồi à?” Tô Mộc Nguyệt buông con thỏ và nấm gan bò, bước lại gần.

Nghe tiếng của Tô Mộc Nguyệt, Bảo Nhi lập tức ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn vương nước. Thấy mẫu thân, hắn nhảy phắt xuống giường, lao tới ôm chặt lấy chân Tô Mộc Nguyệt: “Ô… ô… Mẫu thân đã đi đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Số ký tự: 0