Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 46
2024-11-09 05:53:27
Tô Mộc Nguyệt nghe vậy thì lòng không khỏi tan chảy vì ấm áp: “Được rồi, đều nghe lời Bảo Nhi!”
Trong lòng Hắc Nham thầm kêu lên: Tiểu thế tử, ngươi có thể thôi đi không?
Quả nhiên, ngay lập tức hắn cảm nhận được áp lực xung quanh bắt đầu tăng lên. Ngước nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, hắn thấy gương mặt đen như mực…
Tiểu thế tử, tự cầu phúc cho mình đi!
Đột nhiên, một cái bóng đen len lỏi vào sân. Hắc Nham liếc mắt phát hiện, lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, ngước mắt nhìn chủ tử: “Chủ tử, muốn ra tay không?”
Ngụy Tử Giác khẽ lắc đầu: “Là Âu Dương Vân!”
Hắc Nham không nói gì thêm. Âu Dương Vân vốn là một thiếu tướng quân, lớn lên trong quân đội, tính tình ngay thẳng, tuy có phần bốc đồng nhưng không phải loại người sẽ gây nguy hiểm cho thế tử phi và tiểu thế tử.
Lúc này, trên giường, Tô Mộc Nguyệt cũng nghe thấy những âm thanh rất nhỏ ngoài sân. Nhưng người đến lại không lập tức hành động mà chỉ đang quan sát, nàng cũng không muốn kinh động. Chẳng lẽ lại là mấy tên khất cái? Nhưng lần này bước chân rất nhẹ, rõ ràng là người có võ công, chắc không phải kiểu người bình thường. Hay là Âu Nguyên Thần bên kia không cam lòng nên muốn đến trộm Bách Vị Tiên? Nhưng nghĩ lại cũng thấy khó có khả năng.
Cảm thấy Bảo Nhi trong lòng mình đã ngủ say, Tô Mộc Nguyệt vừa định đứng dậy thì bỗng cửa sổ hé mở, một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Là mê hương! Tô Mộc Nguyệt lập tức ngưng thở, giữ bình tĩnh. Chỉ một lát sau, cửa sổ đã bị mở toang, một cái bóng đen nhảy vào phòng.
Người đó bắt đầu tìm kiếm quanh phòng, hành động rất cẩn thận, không hề xáo trộn đồ đạc mà đều đặt lại như cũ. Điều này khiến Tô Mộc Nguyệt thấy kỳ lạ, từ khi nào đám trộm cướp lại có thái độ lễ phép như vậy?
Cái bóng tìm kiếm kỹ càng quanh bàn trang điểm nhưng dường như không tìm thấy thứ mình cần, ánh mắt dần chuyển về phía giường của hai mẹ con nàng.
Cái bóng từng bước tiến gần hơn, Tô Mộc Nguyệt lập tức cảnh giác, khẩu súng lục đã được nàng rút ra từ trong không gian. Từ những động tác nhanh nhẹn và hơi thở đều đặn của người này, có thể thấy hắn là người có võ công cao cường. Nhưng nàng phải hành động chính xác một lần là trúng, bởi nàng có thể bảo vệ bản thân nhưng không dám chắc có thể bảo vệ Bảo Nhi cùng lúc.
Khi cái bóng vừa đến mép giường và khẽ nhấc tấm chăn lên, Tô Mộc Nguyệt ngay lập tức nắm lấy thời cơ, giơ tay bắn một phát súng.
Trong khoảnh khắc hiểm nghèo, cái bóng nhanh chóng nghiêng người né tránh, lùi lại vài bước và vội vàng lên tiếng cầu xin: “Cô nương tha mạng!”
Tô Mộc Nguyệt nghe giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng không dám chậm trễ. Nàng nhanh chóng che chắn Bảo Nhi sau lưng, khẩu súng lục trong tay vẫn nhắm chặt vào người kia.
Lúc này trong phòng bừng sáng, hóa ra cái bóng đã châm ngọn đèn. Dưới ánh sáng, Tô Mộc Nguyệt nhận ra kẻ xâm nhập chính là người bị truy sát trong núi hôm trước.
Nhưng nàng không hề chần chừ, giơ súng bắn thêm một phát. Âu Dương Vân sợ hãi đến hồn bay phách lạc, vội vàng nhảy sang một bên, lăn vài vòng trên mặt đất, tránh được viên đạn trong gang tấc. Tuy nhiên, gương mặt hắn bị viên đạn sượt qua, để lại một vết xước, trông vô cùng thảm hại.
“Ta đưa tiền!” Âu Dương Vân hét lớn.
Nghe vậy, Tô Mộc Nguyệt nhướng mày, rất biết điều hỏi lại: “Đưa bao nhiêu?”
“Một trăm lượng…” Âu Dương Vân thử đề nghị, giọng hơi run rẩy.
Tô Mộc Nguyệt giơ khẩu súng lục lên vẫy vẫy, tỏ vẻ chưa hài lòng: “Ngươi nghĩ ta vẫn là cái bà thôn phụ trước đây, vì ba mươi lượng mà phải đi tranh cãi à?”
Âu Dương Vân lập tức hiểu ý, vội vàng nâng mức giá: “Hai trăm lượng!”
Biết điều đấy! Tô Mộc Nguyệt thu súng lại, Âu Dương Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Bạc đâu?” Tô Mộc Nguyệt giơ tay ra trước mặt hắn, thật ra trong lòng cũng đã cân nhắc giết người diệt khẩu, vì không muốn bị lộ bí mật. Nhưng nàng biết sau lưng Âu Dương Vân chắc chắn còn đồng bọn, nếu giết hắn, có khi nàng sẽ phải dẫn theo Bảo Nhi bỏ trốn ngàn dặm, nghĩ kỹ thì thấy không đáng.
Âu Dương Vân móc từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu, cẩn thận đặt lên giường, ánh mắt đầy e dè nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay Tô Mộc Nguyệt.
Tô Mộc Nguyệt cầm ngân phiếu lên, đếm kỹ rồi mới hài lòng cất vào ngực: “Cho ngươi ba giây để biến mất! Nếu không, đạn này sẽ không có mắt đâu!”
Trong lòng Hắc Nham thầm kêu lên: Tiểu thế tử, ngươi có thể thôi đi không?
Quả nhiên, ngay lập tức hắn cảm nhận được áp lực xung quanh bắt đầu tăng lên. Ngước nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, hắn thấy gương mặt đen như mực…
Tiểu thế tử, tự cầu phúc cho mình đi!
Đột nhiên, một cái bóng đen len lỏi vào sân. Hắc Nham liếc mắt phát hiện, lập tức đặt tay lên chuôi kiếm, ngước mắt nhìn chủ tử: “Chủ tử, muốn ra tay không?”
Ngụy Tử Giác khẽ lắc đầu: “Là Âu Dương Vân!”
Hắc Nham không nói gì thêm. Âu Dương Vân vốn là một thiếu tướng quân, lớn lên trong quân đội, tính tình ngay thẳng, tuy có phần bốc đồng nhưng không phải loại người sẽ gây nguy hiểm cho thế tử phi và tiểu thế tử.
Lúc này, trên giường, Tô Mộc Nguyệt cũng nghe thấy những âm thanh rất nhỏ ngoài sân. Nhưng người đến lại không lập tức hành động mà chỉ đang quan sát, nàng cũng không muốn kinh động. Chẳng lẽ lại là mấy tên khất cái? Nhưng lần này bước chân rất nhẹ, rõ ràng là người có võ công, chắc không phải kiểu người bình thường. Hay là Âu Nguyên Thần bên kia không cam lòng nên muốn đến trộm Bách Vị Tiên? Nhưng nghĩ lại cũng thấy khó có khả năng.
Cảm thấy Bảo Nhi trong lòng mình đã ngủ say, Tô Mộc Nguyệt vừa định đứng dậy thì bỗng cửa sổ hé mở, một cơn gió lạnh ùa vào, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Là mê hương! Tô Mộc Nguyệt lập tức ngưng thở, giữ bình tĩnh. Chỉ một lát sau, cửa sổ đã bị mở toang, một cái bóng đen nhảy vào phòng.
Người đó bắt đầu tìm kiếm quanh phòng, hành động rất cẩn thận, không hề xáo trộn đồ đạc mà đều đặt lại như cũ. Điều này khiến Tô Mộc Nguyệt thấy kỳ lạ, từ khi nào đám trộm cướp lại có thái độ lễ phép như vậy?
Cái bóng tìm kiếm kỹ càng quanh bàn trang điểm nhưng dường như không tìm thấy thứ mình cần, ánh mắt dần chuyển về phía giường của hai mẹ con nàng.
Cái bóng từng bước tiến gần hơn, Tô Mộc Nguyệt lập tức cảnh giác, khẩu súng lục đã được nàng rút ra từ trong không gian. Từ những động tác nhanh nhẹn và hơi thở đều đặn của người này, có thể thấy hắn là người có võ công cao cường. Nhưng nàng phải hành động chính xác một lần là trúng, bởi nàng có thể bảo vệ bản thân nhưng không dám chắc có thể bảo vệ Bảo Nhi cùng lúc.
Khi cái bóng vừa đến mép giường và khẽ nhấc tấm chăn lên, Tô Mộc Nguyệt ngay lập tức nắm lấy thời cơ, giơ tay bắn một phát súng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảnh khắc hiểm nghèo, cái bóng nhanh chóng nghiêng người né tránh, lùi lại vài bước và vội vàng lên tiếng cầu xin: “Cô nương tha mạng!”
Tô Mộc Nguyệt nghe giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng không dám chậm trễ. Nàng nhanh chóng che chắn Bảo Nhi sau lưng, khẩu súng lục trong tay vẫn nhắm chặt vào người kia.
Lúc này trong phòng bừng sáng, hóa ra cái bóng đã châm ngọn đèn. Dưới ánh sáng, Tô Mộc Nguyệt nhận ra kẻ xâm nhập chính là người bị truy sát trong núi hôm trước.
Nhưng nàng không hề chần chừ, giơ súng bắn thêm một phát. Âu Dương Vân sợ hãi đến hồn bay phách lạc, vội vàng nhảy sang một bên, lăn vài vòng trên mặt đất, tránh được viên đạn trong gang tấc. Tuy nhiên, gương mặt hắn bị viên đạn sượt qua, để lại một vết xước, trông vô cùng thảm hại.
“Ta đưa tiền!” Âu Dương Vân hét lớn.
Nghe vậy, Tô Mộc Nguyệt nhướng mày, rất biết điều hỏi lại: “Đưa bao nhiêu?”
“Một trăm lượng…” Âu Dương Vân thử đề nghị, giọng hơi run rẩy.
Tô Mộc Nguyệt giơ khẩu súng lục lên vẫy vẫy, tỏ vẻ chưa hài lòng: “Ngươi nghĩ ta vẫn là cái bà thôn phụ trước đây, vì ba mươi lượng mà phải đi tranh cãi à?”
Âu Dương Vân lập tức hiểu ý, vội vàng nâng mức giá: “Hai trăm lượng!”
Biết điều đấy! Tô Mộc Nguyệt thu súng lại, Âu Dương Vân thở phào nhẹ nhõm.
“Bạc đâu?” Tô Mộc Nguyệt giơ tay ra trước mặt hắn, thật ra trong lòng cũng đã cân nhắc giết người diệt khẩu, vì không muốn bị lộ bí mật. Nhưng nàng biết sau lưng Âu Dương Vân chắc chắn còn đồng bọn, nếu giết hắn, có khi nàng sẽ phải dẫn theo Bảo Nhi bỏ trốn ngàn dặm, nghĩ kỹ thì thấy không đáng.
Âu Dương Vân móc từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu, cẩn thận đặt lên giường, ánh mắt đầy e dè nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay Tô Mộc Nguyệt.
Tô Mộc Nguyệt cầm ngân phiếu lên, đếm kỹ rồi mới hài lòng cất vào ngực: “Cho ngươi ba giây để biến mất! Nếu không, đạn này sẽ không có mắt đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro