Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Chương 47

2024-11-09 05:53:27

“Từ từ!” Âu Dương Vân vội vàng giải thích: “Ta tới đây là để lấy lại miếng ngọc bội mà ngươi đã lấy từ ta hôm đó!”

Tô Mộc Nguyệt khoát tay, ngắt lời, còn sửa lại cho đúng: “Đó là lễ cảm ơn mạng sống!”

Âu Dương Vân sững sờ, nhưng người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, đặc biệt là khi phải đối mặt với thứ ám khí trong tay nàng: “Phải… Ngươi nói đúng. Nhưng mà, miếng ngọc bội đó rất quan trọng với ta, ta có thể trả tiền cho ngươi!”

“Quá muộn! Ta đã đem nó cầm rồi!” Tô Mộc Nguyệt nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Âu Dương Vân giật mình: “Cầm? Cầm ở đâu?”

Tô Mộc Nguyệt suy nghĩ một chút: “Hình như là ở tiệm cầm đồ Vĩnh An thì phải! Là tiệm cầm đồ rẻ mạt, ngươi tự đi tìm đi!”

Trong lòng Âu Dương Vân kêu trời không thấu. Nếu cha hắn biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết hắn. Giờ phải làm sao? Làm sao đây?

“Ngươi còn có thể nhanh chóng đi tìm, có khi còn kịp!” Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng như mất cha mất mẹ của Âu Dương Vân, Tô Mộc Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.

Trong lòng Âu Dương Vân rối bời, nếu không phải vì nàng từng cứu mạng hắn, chắc hắn đã liều mạng với nàng rồi.

Nhưng hiện giờ hắn không có cách nào khác, đành phải quay về tự tìm lại. Lúc này, hắn bỗng nhớ đến một mục đích khác của mình khi tới đây, ngoài miếng lệnh bài ra còn có thứ ám khí trong tay nữ tử trước mặt.

“Ngươi có bán thứ ám khí trong tay không?” Âu Dương Vân nghĩ ngợi, lại thêm vào một câu: “Ngươi có thể đưa ra mức giá!”

Bấy lâu hành quân đánh trận, hắn chưa từng gặp loại ám khí nào nhanh như tia chớp thế này, dù đã hết sức đề phòng cũng suýt bị nó bắn trúng. Nếu binh sĩ của hắn được trang bị thứ này, chắc chắn sẽ giành thắng lợi trong mọi trận đánh, cha hắn cũng sẽ không trách phạt vì chuyện mất lệnh bài nữa.

Tô Mộc Nguyệt hài lòng với thái độ thức thời của hắn. Nàng đã sớm nhận ra ánh mắt không thiện ý của Âu Dương Vân đối với khẩu súng của mình. Nhưng dù trong không gian của nàng có số lượng súng giới hạn, nàng cũng không bao giờ bán đi. Loại vũ khí có sức sát thương mạnh thế này, giữ trong tay mình vẫn là an toàn nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngại quá, thứ này không bán, hơn nữa chỉ có duy nhất một cái!” Tô Mộc Nguyệt cố ý nhấn mạnh.

Nghe nàng nói chỉ có một khẩu súng, Âu Dương Vân lập tức có chút thất vọng, nhưng hắn cũng hiểu rằng vũ khí lợi hại như thế chắc chắn không thể có nhiều, chỉ có một cái cũng là hợp lý, là chính hắn có phần tham lam.

“Vậy, ngươi có thể bán cho ta thêm chút thuốc trị thương hôm trước được không?”

Âu Dương Vân chuyển hướng sang yêu cầu khác. Loại thuốc trị thương mà nàng đưa hôm đó hiệu quả thật sự rất thần kỳ, tốt hơn nhiều so với thuốc trong quân đội. Lần trước hắn bị thương nặng như thế, chỉ cần dùng một lần mà mấy ngày sau vết thương đã kết vảy, không hề ảnh hưởng đến hoạt động. Nếu có loại thuốc này trong quân, tỷ lệ tử vong chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.

“Ngươi là quân nhân?” Tô Mộc Nguyệt hỏi.

Nàng chú ý đến dáng vẻ cứng rắn và sự mạnh mẽ của người đàn ông này, trên người hắn còn toát lên khí chất của một tướng sĩ, nên nàng có phần đoán ra.

Âu Dương Vân chợt nhớ ra mình vẫn chưa giới thiệu: “Ta là Âu Dương Vân, phụ thân ta là Âu Dương Chấn, đương triều đại tướng quân. Ta hiện đang là thiếu tướng dưới trướng của phụ thân.”

Tô Mộc Nguyệt nhìn Âu Dương Vân, trong lòng âm thầm suy tính. Người chồng xấu số của nàng, Ninh Giác, vừa mất không lâu, vậy mà vị thiếu tướng này lại xuất hiện ở sau núi thôn Liễu Nguyệt, hơn nữa còn bị truy sát. Hai chuyện này có phải ngẫu nhiên không?

“Kim sang dược ta có thể cho ngươi một ít, còn tiền thì không cần, coi như ta tặng ngươi.” Tô Mộc Nguyệt tuy thích bạc, nhưng đối với những quân nhân bảo vệ quốc gia, nàng luôn có sự kính trọng.

“Thật sao!” Âu Dương Vân vốn đã chuẩn bị tâm lý phải trả một cái giá cao, không ngờ nàng lại không cần tiền.

Tuy nhiên, chỉ có một ít khiến Âu Dương Vân có phần không hài lòng, vì trong quân đội thì nhu cầu dùng thuốc trị thương rất lớn.

“Vậy… phương thuốc của kim sang dược này… ngươi có thể bán cho ta không?” Hắn ngượng ngùng hỏi, cảm thấy mình có chút được đằng chân lân đằng đầu.

Tô Mộc Nguyệt cũng muốn cho hắn phương thuốc, nhưng thực tế nàng không thể. Thuốc bột trong không gian của nàng được sản xuất bằng công nghệ cao, áp suất nén, bản thân nàng cũng không có nhiều, dù có đưa phương thuốc thì hắn cũng không có cách nào chế tạo được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!

Số ký tự: 0