Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Phụ Kiện

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

Không xa phía trước giường có một cái bàn tròn, bên cạnh có bốn cái ghế đẩu tròn, phía bên kia bức tường có một khung gỗ dùng để treo quần áo.

Bên cạnh khung gỗ là một gian để đồ, lúc này trống không.

Trên bức tường phía bắc của giường là cửa phòng vệ sinh, cạnh cửa có bàn trang điểm.

Đúng vậy, đó là tủ quần áo, nam giới ở đây để tóc nhiều như nữ giới, nhưng lại không dài như nữ giới, vì vậy Tô Ngữ cũng đã chuẩn bị một tủ quần áo cho Tô Ngôn.

Trên bàn trang điểm có một chiếc gương thủy tinh, có thể nhìn rõ mặt người, Tô Ngôn rất thích, không ngừng sờ soạng ngắm nhìn.

Bước vào phòng rửa mặt, trên bệ rửa có một cái chậu gỗ mới làm, bên cạnh có một cái tủ gỗ, có thể cất giữ các loại đồ dùng vệ sinh cần dùng đến.

Chiếc bồn gỗ để tắm có hình bầu dục, phía dưới một đầu có ghế ngồi, bạn có thể nằm rồi tắm.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, thì đến phòng sách, trong phòng sách có một giá sách cạnh bức tường phía đông, trước mặt là một cái bàn và một cái ghế đẩu.

Bên trái và bên phải là tủ trưng bày đồ, cạnh bức tường phía tây vẫn còn một chiếc giường gạch, trên giường còn có một tủ giường và một bàn giường.

Cùng Tô Ngôn nhìn ba gian phòng, Tô Ngữ cùng Khương Kỳ đi vào phòng chính, bước vào phòng chính cũng là đại sảnh, đồ đạc cũng giống như trong phòng của Tô Ngôn.

Bước vào phòng ngủ ở phía đông, đồ đạc giống hệt nhau.

Tô Ngữ chạm vào mọi thứ, cuối cùng mỉm cười mãn nguyện.

Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ đang ngồi trên giường nhếch mép, đi tới hai gian phòng ở phía tây.

Về vấn đề này, Khương Kỳ cái gì cũng không muốn nói, mặc dù không muốn mỗi gian phòng đều giống nhau, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Tô Ngữ, anh cái gì cũng không nói, cô thích là được.

Tô Ngữ ngồi trên giường gạch mà cười ngây ngô, miệng cười toe toét tới tận mang tai, cô không chỉ vui vì sắp được dọn đến ngôi nhà mới, mà còn vì cuối cùng cô không phải ngủ với Khương Kỳ nữa.

Lúc trước bọn họ ngủ cùng nhau, là bởi vì Tô Ngôn đến, phòng ngủ không đủ, nên mới ngủ chung.

Khi vẽ bản vẽ, cô đã thiết kế phòng trên giống nhau ở hai bên, để cô và Khương Kỳ mỗi người có thể ngủ một bên.

Nhưng tưởng tượng thì đầy rẫy, còn thực tế thì rất ba chấm.

Sau khi Khương Kỳ đi về từ phòng phía tây, Tô Ngữ cười hỏi: “Anh ngủ ở phòng nào?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Kỳ nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

Tô Ngữ giải thích, “Bên này hay phòng phía Tây, anh ngủ ở đâu?”

Ánh mắt của Khương Kỳ lóe lên, lời nói của người phụ nữ nhỏ này, giống với ý mà hắn đang nghĩ? Nhưng, mở miệng nói lại là: “Đều được.”

Tô Ngữ nghe thấy lời này thì rất nhẹ nhõm, nhưng cô còn chưa kịp thở ra thì Khương Kỳ lại nói: “Cô ngủ đâu tôi ngủ đó.”

Tô Ngữ: ......

Lời nói “ đều được” đâu rồi, vứt cho chó ăn rồi hả?

Sau khi hắng giọng, Tô Ngữ nói: “Ừm, cái đó, anh xem, lúc đó không có đủ phòng ngủ, nhưng bây giờ phòng ngủ có đủ rồi, tôi còn cố ý để cho phòng ngủ của mọi người giống nhau, cũng không có gì hay để lựa chọn cả, nếu anh ngủ bên này, thì tôi qua bên kia.”

Đôi mắt Khương Kỳ hơi trầm xuống, quả nhiên, giống với ý anh nghĩ, nhưng làm sao anh có thể để cho người phụ nữ nhỏ này thành công được?

“Chúng ta là vợ chồng, nên ngủ cùng nhau.” Khương Kỳ thản nhiên nói, sau đó bước ra ngoài, không cho Tô Ngữ cơ hội phản bác.

Buổi tối khi ngủ, Tô Ngữ cố ý tránh xa Khương Kỳ, không muốn gần hắn, có điều, cũng không còn nói chuyện ngủ riêng nữa.

Bọn họ là vợ chồng, mấy tháng qua sớm chiều ở chung, Khương Kỳ ngoài mặt thì lạnh bên trong thì ấm, những cái đó cô đều nhìn thấy hết.

Cô thừa nhận cô không ghét anh, cũng không ghét hai người ngủ chung, cô không biết giữa hai người có tình yêu hay không, nhưng cô biết cô đã quen với việc có người đàn ông này ở bên cạnh.

Nếu đã như vậy, vậy thì trước tiên cứ sống như vậy đi, Tô Ngữ trong lòng thở dài một hơi, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau là thời gian tới lấy hàng như đã thỏa thuận với chủ cửa hàng quần áo may sẵn, vì vậy sau khi ăn sáng xong, Khương Kỳ lái xe la cùng Tô Ngữ và Tô Ngôn đến thị trấn.

Ngồi trong xe la, Tô Ngữ nhìn phong cảnh đang dần dần khuất xa ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Có xe vẫn tốt hơn.”

Có thể không tốt được à? Không kịp nấu cơm đã thế còn phải dậy sớm, dùng đôi chân đi bộ tới thị trấn.

Bây giờ thật tốt, không phải dậy sớm, nhàn nhã ăn xong bữa sáng, ngồi lên xe, đến thị trấn cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Tô Ngữ bí mật xoa xoa cái mông của mình, nếu không lắc lư như vầy, thì lại càng tốt nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng may, cô có đặt làm đệm theo yêu cầu, đã dày còn dày hơn, đợi tới lúc trải lên ngồi, chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Không lâu sau, chiếc xe la đã đến thị trấn, đến tận cửa hàng quần áo.

Khương Kỳ đậu xe la, Tô Ngữ vừa xuống xe thì liền nhìn thấy chủ quán quần áo đứng ở cửa.

“Chủ quán, chào buổi sáng.” Tô Ngữ tươi cười chào hỏi chủ quán.

“Chào buổi sáng, Khương phu nhân.” Chủ quán cũng mỉm cười chào hỏi.

Tô Ngữ đưa Tô Ngôn vào trong cửa hàng, trên bàn tròn ở giữa cửa hàng có bày nhiều thứ khác nhau, Tô Ngữ vừa nhìn đã biết là đồ mình đặt làm.

Chủ quán dẫn Tô Ngữ đi về phía trước, xem xét mọi thứ cẩn thận, sau đó cười nói với Tô Ngữ: “Thế nào, Khương phu nhân hài lòng chứ?”

Tô Ngữ không ngừng gật đầu, tay nghề này, công việc thêu thùa này, hoàn toàn không có gì đáng nói, hơn nữa đây hoàn toàn là đồ thủ công, điều này khiến Tô Ngữ vui sướng hơn là mua ở cửa hàng thương hiệu nổi tiếng ở kiếp trước.

Vì đã hài lòng nên Tô Ngữ vui vẻ để chủ quán tất toán.

Tất nhiên, chủ quán đã chuẩn bị trước, mang hóa đơn đến cho Tô Ngữ xem kỹ hơn.

Tô Ngữ nhìn xuống một lượt, cảm thấy chủ quán này đúng là người lão luyện, mọi thứ đều được giảm giá, mặc dù những thứ này không đến một lượng bạc nhưng cô vẫn phải công nhận, phần tình cảm này của hắn.

“Chủ quán khách khí quá rồi.” Tô Ngữ nói.

“Khương phu nhân là khách quen, giảm giá một chút là điều nên làm mà.” Khuôn mặt của chủ quán, cười toe toét như một đoá hoa đang nở rộ vậy.

Nghe vậy Tô Ngữ cũng không nhiều lời nữa, từ trong ví lấy ra bạc đưa cho chủ quán, “Lần trước tôi đã đặt cọc 10 lượng bạc, đây là 20 lượng còn lại.”

Chủ quán mặt mày càng rạng rỡ hơn, anh ta cầm lấy thỏi bạc bằng cả hai tay, nói với người thanh niên: “Nhanh lên, trước tiên đặt đệm ghế..vvv lên xe cho Khương phu nhân đi.”

Chủ quán nói xong, người thanh niên bên cạnh đã ôm một đống đồ rồi quay mặt đi ra ngoài, chủ quán quay đầu lại nói với Tô Ngữ: “Khương phu nhân, ngài muốn đi xem quần áo không? Mấy thứ này để hắn dọn một lát là xong.”

Tô Ngữ mỉm cười cảm ơn, đưa Tô Ngôn đi ra ngoài.

Tô Ngữ đã làm hai bộ rèm cửa và hai bộ rèm cửa cho xe la, một bộ bằng vải đơn và một bộ bằng bông đệm.

Thời tiết hiện tại đương nhiên là dùng một tấm vải, bên trên có một cái băng vải khâu, có thể trực tiếp buộc vào cỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0