Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Đưa Đồ Dùng Tro...

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

“Đợi anh rể em về rồi chúng ta cùng đi tìm anh Lục, để hắn tìm giúp chúng ta hai con chó ngoan, được không?” Tô Ngữ cười nói.

“Được.” Tô Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, hắn thích nhất là những con vật nhỏ bé này, nuôi bao nhiêu hắn đều rất thích.

Sau khi ăn dưa hấu xong, Tô Ngữ kêu Tô Ngôn tự chơi một mình, cô nhìn bãi đất trống bắt đầu trầm ngâm, a hèm, được rồi, cô đang ngẩn người.

Tô Ngôn ngơ ngác nhìn chị gái đang ngồi ở đó, không biết suy nghĩ đã bay đến chỗ nào rồi, cậu lắc đầu tỏ vẻ thành thục, đứng dậy đi vào phòng, cậu vẫn nên đọc sách thôi.

Tô Ngữ biết nơi này thuộc phương bắc, mùa đông thời tiết khá lạnh, nơi này cũng không giống với kiếp trước của cô, mỗi năm hai mùa lương thực, mà chỉ có thể trồng được một mùa.

Lương thực được trồng vào khoảng Tết Thanh minh hàng năm, đến Tết Trung thu sẽ cho một vụ mùa bội thu, thu hoạch xong là thời vụ nông nhàn.

Tuy nhiên, việc để đất trống như thế này, khiến Tô Ngữ có chút không muốn.

Nhưng cô không biết mùa đông ở đây lạnh đến mức nào, nếu trồng lương thực, mà tất cả chúng đều chết cóng hết thì sao?

Vò đầu bứt tai, Tô Ngữ vẫn không nghĩ ra được cách gì.

Cũng không mất nhiều thời gian, Khương Kỳ lái xe trở về, Tô Ngữ nghe thấy trong sân có tiếng xe la, đứng dậy đi về phía cổng.

Sau khi cửa mở ra, cô nhìn thấy Khương Kỳ đang lái chiếc xe la đứng ở cửa.

Sau khi Khương Kỳ lái xe đi vào, Tô Ngữ lại đóng cửa lại.

Khương Kỳ lái xe la vào sân, Tô Ngữ theo sau, cả hai cùng nhau tháo máng thức ăn ra khỏi xe.

Tô Ngữ có thể nhìn ra trên xe la còn có hai trụ đá, hình như dùng làm máng ăn, nếu không sẽ không đủ cao.

Sau khi đặt máng thức ăn, xe la được chở đến nhà kho bên cạnh nhà bếp, Khương Kỳ tháo nắp xe ra khỏi con la, cuối cùng dắt con la vào nhà mới của nó.

Khi xây nhà, Tô Ngữ cũng từng nghĩ qua, có lẽ sau này, sẽ cần để thêm những thứ gì đó, nên để người ta xây thêm một cái lán bên cạnh phòng vật dụng, cạnh phòng bếp.

Cái lán này không giống với cái lán cỏ trong sân lúc trước, cũng không giống với cái lán tre mà cô và Khương Kỳ cùng nhau xây dựng, ngoại trừ thiếu ba bức tường, cái lán này thật sự được làm bằng gạch xanh và ngói đỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bây giờ không phải có chỗ dùng rồi à, xe la của bọn họ có thể được đặt ở đây.

Trước gian bếp có một gian bốn góc, dưới gian không có bàn ghế, gian này cũng không dùng để hóng mát, vì dưới gian có giếng.

Mỗi sân có một giếng như vậy, thuận tiện cho việc sử dụng nước và không cần phải đi xa để lấy nước.

Khương Kỳ bưng một thùng nước lên, đổ thêm nước vào máng cho con la uống, sau đó hai người trở lại sân phụ. Nhìn phần đất được Tô Ngữ và Tô Ngôn dọn dẹp sạch sẽ, Khương Kỳ thở dài trong lòng, vợ và em vợ có năng lực như vậy, thật sự gây áp lực cho anh rất nhiều!

Lại thêm bảy tám ngày, nhà họ Triệu cũng không có động tĩnh gì, cũng không có người tới tìm Khương Kỳ, điều này làm cho Khương Kỳ có chút kỳ quái, nhưng hắn sẽ không bởi vì vậy, mà cho rằng, nhà họ Triệu đã buông tha cho hắn, nhưng người ta không đến, hắn chỉ có thể chờ vậy.

Vào ngày thứ chín, đồ dùng trong nhà được làm theo yêu cầu cuối cùng cũng được đưa tới.

Nửa buổi sáng, Tô Ngữ và Khương Kỳ đang so chiêu đánh nhau ở trong sân, thì nghe thấy tiếng gọi cửa từ bên ngoài, vừa mở ra là Lục Du Kỳ đến, phía sau còn có hơn chục chiếc xe. Những chiếc xe đầy ắp đồ đạc khác nhau, Tô Ngữ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó là đồ đạc của bọn họ.

Mở cửa lớn ra, để người lái xe tiến vào, đến ngã tư sân thì dừng lại.

Từ đây đi vào sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất cũng tiết kiệm được mấy bước cho những người này, dọn đồ đạc sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Sau một buổi sáng bận rộn, khi tất cả đồ đạc đã được xếp vào nơi cần thiết, Tô Ngữ cũng mồ hôi nhễ nhại.

Cô trả nốt số tiền còn lại cho người thanh niên đến giao đồ, cầm lại tờ giấy do Khương Kỳ viết lúc trước từ tay anh ta lấy trở về, kiểm tra không có vấn đề gì rồi để người thanh niên đi.

Hơn chục chiếc xe lại nối tiếp nhau rời đi, chiếc duy nhất còn là chiếc xe của Lục Du Kỳ.

Lục Du Kỳ lúc này đang đứng ở trong sân nhìn con la lớn, nhìn thấy Tô Ngữ cùng Khương Kỳ quay trở lại, liền nói với bọn họ: “Tại sao mọi người không mua ngựa? Lúc mua sao không nói tiếng nào với em vậy, nếu hỏi em thì đã có giá tốt rồi .”

Khương Kỳ liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Không cần.”

Tô Ngữ cũng cười nói: “Chúng tôi cũng không cần đi xa, nên cũng không cần ngựa, con la này cũng tốt, nên chúng tôi mới không tìm cậu.”

Lục Du Kỳ chỉ có thể nói,“ Vậy được rồi. ”

Tô Ngữ cười nhẹ, rồi tiếp tục, “Nhưng tôi thực sự có chuyện muốn làm phiền cậu này, cậu có biết nơi nào có bán chó con không? Tôi muốn nuôi vài con.”

“Nuôi vài con? Chị dâu muốn loại chó nào? Mẹ em có một con chó kinh ba, nhỏ nhỏ đáng yêu, chị có thể đem một con về nuôi?”, Lục Du Kỳ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không, không, chị không muốn khinh ba.” Tô Ngữ vội vàng từ chối, cô không cần một con chó con đáng yêu, cô cũng không có thời gian để chơi với nó.

“Chó lớn, chó săn, chó ngao Tây Tạng là được rồi.” Khương Kỳ nói thẳng yêu cầu ra.

“Muốn chó như vậy làm gì?” Lục Du Kỳ ngạc nhiên hỏi.

“Trông nhà ~” Tô Ngữ cười nói, cô thích nhất là giống chó ngao Tây Tạng, chỉ cần có là được.

Lục Du Kỳ chợt hiểu ra, “Đúng vậy, nhà của mọi người chỉ có ba người, quá ít người, sân rộng như vậy, nên nuôi mấy con giữ nhà, vậy được rồi để em về nhà , hỏi xem, xem ở đâu có.”

“Vậy thì phải cảm ơn cậu trước rồi, tốn bao nhiêu bạc, chúng tôi sẽ đưa.” Tô Ngữ nói

“Xem chị dâu nói gì này, có hai con chó thôi mà, còn cần tiền của chị làm gì, vậy còn xem em là ai nữa chứ?” Lục Du Kỳ giả bộ tức giận nói, cả ba người đều bật cười.

Bây giờ là buổi trưa, Tô Ngữ không để cho Lục Du Kỳ rời đi như vậy, liền kêu Khương Kỳ đi cùng nói chuyện, còn cô thì vội vàng đi nấu ăn.

Mỗi lần Lục Du Kỳ đến đều mang theo một người hầu lái xe cho mình, người hầu mới mười lăm, mười sáu tuổi, tên là Vương Phúc.

Vương Phúc đến nhiều lần, cũng có quen biết với mấy người Tô Ngữ, mỗi lần đến đều chơi với Tô Ngôn, lúc này hai người cũng đang cùng nhau chơi đùa.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Tô Ngữ, thật ra Vương Phúc là người đang dụ dỗ Tô Ngôn chơi, là một người hầu, có thể được trọng dụng, tuyệt đối là người không đơn giản.

Sau bữa trưa, Lục Du Kỳ chào tạm biệt rồi rời đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, lần này nghe nói đồ đạc của bọn họ đã được chuẩn bị xong, nên mới theo tới đây, xem có gì cần giúp đỡ không.

Sau khi tiễn Lục Du Kỳ đi, ba người Tô Ngữ đóng cửa, cùng nhau đi đến ngôi nhà mới.

Tô Ngôn chạy vào cánh đông của mình, Tô Ngữ và Khương Kỳ cũng đi theo phía sau.

Vào cửa là đại sảnh, cạnh bức tường phía đông là một chiếc bàn cao, cạnh bàn cao phía trước đặt hai chiếc ghế bành, ở giữa có một chiếc bàn vuông.

Có ba cái ghế ở hai phía bắc và nam, giữa mỗi hai ghế có một cái bàn vuông nhỏ.

Đi vào qua cánh cửa ở bức tường phía bắc là phòng ngủ của Tô Ngôn, bước vào cửa liền thấy một tủ quần áo kết hợp đối diện với cửa ra vào, ở phía tây giường đặt giường bàn, tủ giường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0