Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Tính Toán

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

“Mẹ, sao mẹ không nói gì? Ý của anh ta là sao? Không phải chúng ta mua con dâu cho anh ta sao? Không phải chúng ta đã xây nhà cho anh ta à?” Triệu Trân thấy bà Điền không lên tiếng, gấp gáp hỏi.

“Ài ~” bà Điền thở dài thườn thượt, một hồi lâu sau mới nói: “Lúc đó con còn nhỏ, nên không có nói cho con biết, gia đình chúng ta có thể có cuộc sống như bây giờ, là vì, khi cha con cứu Khương Kỳ, lúc đó, trên người hắn có tiền.”

Triệu Trân nghi ngờ nhìn bà Điền, hỏi:” Lúc đó hắn mới bao nhiêu tuổi? Trên người có được bao nhiêu tiền chứ? “

“ Đó là năm trăm lượng bạc.” Bà Điền nhớ tới khi lấy 500 lượng bạc ngân phiếu, từ trên người Khương Kỳ xuống, lúc đó còn rất kích động, nếu cha con không có tấm lòng nhân hậu cứu người về, nhà bọn họ lấy đâu ra cuộc sống như bây giờ, nói không chừng đến bây giờ con dâu còn chưa có nữa kìa.

“Cái gì? Năm trăm lượng?” Triệu Trân kêu lên.

Sau khi ngạc nhiên, Triệu Trân cũng nhớ lại những sự kiện thời thơ ấu của mình, cô mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ gia đình cô rất khó khăn, mỗi bữa đều không được ăn no, ở trong những phòng ở tồi tàn, hình như, từ khi có Khương Kỳ cuộc sống trong nhà mới khấm khá lên.

Vì lúc đó cô còn nhỏ, cuộc sống tốt lên tự nhiên là rất vui vẻ, cô chưa bao giờ nghĩ tại sao gia đình mình bỗng dưng xây được một ngôi nhà lớn, tại sao mình lại có quần áo và dây buộc tóc đẹp.

Trong lòng Triệu Trân có một đống cảm xúc lẫn lộn, nhưng sau đó lập tức đổi ý nói: “Vậy thì đã sao? Tính mạng của hắn là do cha con cứu. Nếu không có cha, hắn sẽ bị sói trên núi ăn thịt? Vậy thì tiền nên giao cho chúng ta mới đúng, đúng vậy, để báo đáp ân cứu mạng. ”

Nói xong, Triệu Trân gật đầu mạnh mẽ, như muốn thuyết phục chính mình.

“Cái đó, vậy bây giờ không tìm hắn đòi tiền nữa à?” nói câu này chính là Triệu Hữu Hỉ, năm nay cậu ấy mới mười chín tuổi, cũng bằng tuổi Khương Kỳ. Trước kia khi Khương Kỳ còn ở trong nhà họ Triệu, bọn họ còn có thể nói hai câu.

“Ơn cứu mạng đã báo đáp, nhưng chúng ta đã nuôi nấng hắn nhiều năm như vậy, không thể nuôi nó không công được? Nhất định phải để hắn tri ân đồ báo( có ơn tất báo) chứ?” Triệu Hữu Lộc không đồng ý nói.

Chỉ nhìn Khương Kỳ có khả năng xây được một ngôi nhà lớn tới như vậy, thì biết trong tay hắn hẳn có rất nhiều tiền, nếu không hung hăng bắt hắn ta nôn ra một ít hắn cũng không cam tâm.

Triệu Hữu Hỉ nhìn anh hai của mình không biết nên nói cái gì, sao có thể nói với anh ấy là “ nuôi không công gì chứ” được?

Ngoại trừ lúc vết thương bắt đầu hồi phục, sau khi vết thương của Khương Kỳ được chữa lành, anh ta cũng đi săn trong núi, tất cả những thứ anh ta săn bắn trở về đều giao cho nhà bọn họ, đó cũng là một số tiền rất lớn.

“Đúng vậy, chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, không thể nuôi một con sói mắt trắng được, cha, mẹ đừng nói chuyện nữa, mà nghĩ cách đi.” Triệu Hữu Thọ cũng vội vàng nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Đại Trụ ngồi trên giường cúi đầu xuống, không biết ông đang muốn nói gì, nhưng bà Điền nghe thấy các con trai của mình nói, ngay lập tức vỗ thành giường một cái, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, lão nương nuôi hắn nhiều năm như vậy, không thể nuôi không công được, cũng nên để cho hắn nôn ra một ít tiền vất vả nuôi dưỡng, há há há~”

Có lẽ là nghĩ ra được một ý tưởng hay, bà Điền bật cười khanh khách, tiếng cười sắc bén phù hợp với vẻ mặt nham hiểm trên người bà ta, khiến người ta cảm thấy không thể thích cho nổi.

Nhưng những người có mặt ở đây, đã quen với điều đó, bọn họ cũng không cảm thấy điều đó có gì sai trái, và tất cả cũng cười theo.

Tô Ngữ không biết lúc này nhà họ Triệu đang cùng nhau ngồi bàn bạc xem nên giải quyết như thế nào, ăn tối xong cô liền tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Thời cổ đại thực sự không có phương tiện giải trí, cô muốn chơi cái gì cũng không có điều kiện, trong trường hợp này, cô chỉ có thể nghỉ ngơi sớm, nhưng cũng có lợi, đi ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe.

Khương Kỳ nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, nghe hô hấp của Tô Ngữ dần dần đều đặn, lúc đó, ở trong đêm tối mới chậm rãi mở mắt ra.

Nghĩ đến chuyện Triệu Trân đã nổi điên với mình lúc chiều, khóe miệng Khương Kỳ hiện lên một tia giễu cợt, hắn biết nhà họ Triệu sẽ không để yên như vậy.

Cả nhà bọn họ, chẳng ai là thỏ trắng vô hại cả, toàn là một lũ cáo già.

Tuy nhiên, anh cũng không sợ.

Khương Kỳ khẽ di chuyển thân thể, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Tô Ngữ, đưa tay ôm eo Tô Ngữ, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Tô Ngữ bị ăn đậu hũ mà hoàn toàn không biết gì, vẫn ngủ say như chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Kỳ lái xe la đến thị trấn, anh định mua máng thức ăn cho con la trước, rồi quay lại mua một ít cám sau.

Mặc dù la là động vật ăn cỏ nhưng không phải lúc nào chúng cũng được phép ăn cỏ, thỉnh thoảng chúng phải thay đổi khẩu vị.

Sau khi tiễn Khương Kỳ đi, Tô Ngữ và Tô Ngôn bận rộn trong sân.

Hôm nay Tô Ngôn không ngồi đó đọc viết như mọi khi, bởi vì hắn biết hôm nay Tô Ngữ đi thu dọn cây giống dưa hấu trên ruộng, hắn cũng muốn đi giúp.

Cậu không muốn trở thành một tên mọt sách chỉ biết ngồi yên hưởng thụ thành quả, dựa dẫm vào sự hỗ trợ của chị gái để học hành mà chẳng thể làm được gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những cây dưa hấu đã ngả màu vàng thì phải nhổ bỏ, phải nhổ tận gốc, vì những cây con này bị chết rút để lại cũng không có tác dụng gì nhiều, khi nhổ thì vứt thành một đống, để lát nữa xem con la có ăn không, nếu nó ăn thì giữ lại để nó ăn, còn nó không ăn thì vứt xuống ao đã đào sau nhà mới.

Tô Ngôn đã theo Khương Kỳ rèn luyện thân thể một thời gian, thể lực của hắn cũng đã được cải thiện rất nhiều, người cao hơn, béo hơn, làm cũng nhanh hơn trước.

Hai chị em đều nhanh nhẹn, chỉ trong khoảng nửa tiếng đồng hồ đã nhổ hết cây non trên ruộng.

Hai người chất đống cây con ở mép tường sân, rửa tay rồi ngồi ăn dưa hấu.

Đây là mấy ngày trước, lúc Khương Kỳ kéo dưa hấu, cố ý để lại mấy quả dưa hấu, tổng cộng có năm sáu quả, số lượng tuy ít nhưng cũng đủ ăn, ngay cả Tô Ngôn trong một mùa hè cũng đã ăn đủ.

Mỗi khi ăn dưa hấu, Tô Ngữ sẽ thu thập những hạt dưa hấu, chúng sẽ được sử dụng làm hạt giống vào năm sau.

Tuy rằng trong không gian của cô không thiếu hạt giống, nhưng phải để Tô Ngôn và Khương Kỳ thấy cô cất giữ hạt giống, nếu không năm sau làm sao lấy ra cho được?

“Chị ơi, khi nào chúng ta mới có thể chuyển đến ngôi nhà mới vậy? Phì Phì và tiểu Bạch có thể ở cùng em ở cánh đông không?” Tô Ngôn nói, đầy mong đợi mà nhìn Tô Ngữ.

“Còn phải đợi các loại đồ dùng trong nhà được đưa tới cũng như rèm cửa, chăn..vvv còn chưa được làm xong, có điều, chắc nhiều nhất là nửa tháng nữa chúng ta có thể qua nhà mới.” Tô Ngữ khẳng định nói.

“Còn nửa tháng nữa cơ á ~” Tô Ngôn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại cũng chỉ có nửa tháng thôi, sẽ sớm trôi qua, cho nên hắn lại rất mong chờ mà đợi tiếp.

Tô Ngữ trực tiếp bỏ qua những gì Tô Ngôn đã nói, về việc để Phì Phì và tiểu Bạch ở với mình, đây không phải là điều mà cô có thể quyết định, hai con mèo đó suốt ngày chạy khắp nơi không thấy bóng dáng đâu, để chúng sống ở đâu, cũng vậy.

Nghĩ theo cách này, tốt hơn hết là nên nuôi thêm một con chó, chó là loài vật rất bảo vệ ngôi nhà của chúng, chúng sẽ không bao giờ chạy ra khỏi nhà.

Vả lại, nhà mới to nên phải nuôi hai con chó trông cửa.

Nghĩ như vậy, Tô Ngữ nói với Tô Ngôn: “Tiểu Ngôn, chúng ta nuôi thêm hai con chó nữa được không?”

Khi nghe được lời này, Tô Ngôn vui vẻ, “Được ạ. Chị ơi, khi nào thì nuôi chúng ạ? Nên nuôi loại chó nào đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0