Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Văn Tự Bán Mình

Tự Phì Phì

2024-08-20 17:21:08

“Ý của anh là gì?” Triệu Trân không kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi.

“Trở về hỏi cha mẹ em đi.” Khương Kỳ nói xong, kéo Tô Ngữ xoay người tiếp tục đi về phía rừng cây.

Khi được Triệu Đại Trụ cứu, Triệu Trân vẫn còn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, chưa biết nhiều điều, đây cũng là lý do tại sao Triệu Đại Trụ, vì con gái chưa gả đi của hắn mà tìm tới anh.

Dù sao thì trong cái nhà đó, ngoại trừ trẻ con ra, thì đoán chừng chỉ có Triệu Trân là không biết nhà họ Triệu của mình đến cùng là như thế nào.

Triệu Trân ngẩn người đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của Tô Ngữ và Khương Kỳ cùng nhau rời đi, cô không khỏi có chút thẫn thờ.

Trầm mặc một hồi lâu, Triệu Trân hận đến mức giậm chân xuống đất, oán hận liếc nhìn bóng lưng của hai người, xoay người đi về phía thôn Vân Vụ.

Thời gian kế tiếp, Khương Kỳ có chút không yên lòng, Tô Ngữ có thể nhìn ra được, trong lòng hắn đang tương đối loạn, cho nên cũng không quấy rầy hắn.

Cả hai có sức lực lớn, động tác lại nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã đốn được rất nhiều tre.

Nhìn đống tre trên mặt đất, Tô Ngữ đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ bây giờ đều rất “ngốc”, hiện tại đã có xe la, có thể cho con la kéo, nhưng bọn họ lại quên mất điều này.

Khương Kỳ không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tô Ngữ, còn tưởng rằng Tô Ngữ đứng đó vì mệt nên bước đến bụi tre, anh cúi xuống ôm mấy cây tre trong tay, đối mặt với Tô Ngữ còn đang ngẩng ngơ nói: “Nếu mệt thì cứ nghỉ đi. Một lát nữa tôi đi thêm hai chuyến nữa, thì sẽ mang về hết thôi.”

Tô Ngữ kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, có tý này mà cô cũng cảm thấy mệt được à?

Được rồi, cô chỉ đang nghĩ cách để tiết kiệm sức lực mà thôi.

Nhưng mà bây giờ nghĩ cái gì thì cũng đã muộn rồi, Tô Ngữ cũng nhặt một ít tre, cùng Khương Kỳ đi về phía sân.

Cũng may khoảng cách không xa, đường lại thoáng đãng, hai người đi tới đi lui hai lần, liền đem hơn hai mươi cây tre trở lại sân.

Khi chặt tre, thì chọn sáu cây tre to bằng miệng bát, còn lại có độ dày bằng cánh tay của Tô Ngữ.

Sau khi vận chuyển hết tre ra sân nơi đặt bếp mới, cạnh góc tường, cả hai bắt đầu dựng lán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáu cây tre dày được sử dụng làm cọc, sau đó những cây tre mỏng hơn được chẻ đôi, sau đó cắt thành các đoạn dài và ngắn, cố định ngay ngắn trên cọc làm trần nhà.

Những viên ngói mua khi xây nhà, không được dùng hết nên được Khương Kỳ tận dụng tất, đắp bùn và cố định ngói trên lán tre để chống mưa và tuyết.

Đối với Khương Kỳ, người đã tận mắt chứng kiến và tham gia vào xây dựng một ngôi nhà, đây chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt mà thôi, một mình anh có thể giải quyết được tất.

Bây giờ có Tô Ngữ giúp đỡ, tốc độ đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều, trước khi trời tối, hai người đã thu dọn xong cái lán.

Mặt sau của lán dựa vào tường, mặt trên và mặt đông tây làm vách ngăn bằng tre, có thể che mưa chắn gió, chỉ còn lại mặt quay về hướng nam nhưng cũng được làm bằng hàng rào tre.

Nhìn cái lán, Tô Ngữ hài lòng gật đầu, thành tích của hai người cũng không tệ, làm khá tốt.

Cái thiếu duy nhất bây giờ là cái máng cho gia súc uống nước, cái này không thể tự làm được, có thời gian thì mua ở thị trấn.

Bên này Khương Kỳ và Tô Ngữ không nói gì đến Triệu Trân, bên kia Triệu Trân tức giận quay về nhà họ Triệu.

Vừa bước vào nhà, Triệu Đại Trụ và bà Điền đã chạy ra đón, bọn họ không hỏi Triệu Trân chuyện thế nào rồi, bà Điền nắm tay Triệu Trân bước vào phòng trên, mấy anh em Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng đi theo vào.

Bà Điền rót cho Triệu Trân một bát trà thảo mộc có thêm đường, sau đó nhìn Triệu Trân uống rồi mới hỏi “Tiểu Trân, thế nào rồi? Anh năm con nói thế nào?”

Triệu Trân nghe được lời này, mặt liền đỏ lên, tức giận nói “Anh năm cái gì, con ở đâu có một anh năm chứ, mẹ chẳng phải chỉ sinh 4 người anh trai thôi sao, mẹ còn không nhớ rõ à, con mới là đứa con gái thứ năm này.”

Bà Điền nghe vậy, cũng không có chút phiền muộn nào, còn vỗ vỗ tay con bé, yêu thương nói “ Mẹ đương nhiên là biết rõ rồi, con là tiểu ngũ mà mẹ yêu thương nhất, nhưng mà anh năm con, à không phải, là chuyện của Khương Kỳ, thế nào rồi?”

Triệu Trân lúc này mới oán giận nói: “Còn có thể thể nào, người ta bây giờ phát tài rồi, làm sao còn có thể nhớ tới chúng ta nữa, đã sớm đem mấy người thân thích chúng ta vất ra sau đầu rồi, mẹ nó, người còn muốn làm lão thái bà trong ngôi nhà của hắn ư, con nói cho người biết, không có cửa đâu, con nói cho người biết, toà nhà đó là do người đàn bà kia làm nữ chủ nhân rồi.”

Triệu Trân có chút nghiến răng nghiến lợi nói từ nữ chủ nhân.

Bà Điền đương nhiên biết rõ con gái của mình, nghe xong lời này của cô liền biết cô đối với Khương Kỳ rất tức giận, nhưng nói là nữ chủ nhân, nữ chủ nhân ở đâu ra?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có ý nghĩ này, không chỉ có mỗi một mình bà Điền, lúc này Triệu Đại Trụ cũng mở miệng, “Tiểu Trân, con đang nói tới nữ chủ nhân, nữ chủ nhân này là ai vậy?”

Triệu Trân cười mỉa mai, “Còn có thể là ai, là đứa con dâu mà mọi người mua về đó, người ta bây giờ đã làm nữ chủ nhân rồi đó, Khương Kỳ còn rất nghe lời cô ta.”

Bà Điền nghe xong, lông mày của lập tức dựng đứng lên, khuôn mặt to đầy mỡ, nhìn có chút gớm ghiếc. “Con nhóc đó? Cô ta xứng à?”

“Mẹ, cô ta không phải được mua tới à? Văn tự bán mình đâu rồi? Mau đem cô ta bán đi có được hay không?” Triệu Trân nghĩ tới Tô Ngữ là được dùng tiền mua tới, lên mới nhanh chóng bảo bà Điền đem văn tự bán mình của cô ta ra, cô muốn đem bán Tô Ngữ vào kỹ viện, để xem cô ta còn kiêu ngạo như thế nào.

Bà Điền cũng ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của Triệu Trân, dám bắt nạt con gái của bà, đây không phải muốn tìm tới cái chết à. “Ông à, văn tự bán mình của cái con nhóc chết tiệt kia đâu rồi?.”

Triệu Đại Trụ nghe xong, không dám nhìn bà Điền, một lúc lâu sau mới nói: “Khương Kỳ lúc đó hỏi tôi, tôi, tôi.... Tôi đưa cho nó rồi. ”

“ ông nói cái gì?” Giọng của bà Điền, đột nhiên tăng lên một quãng tám, cả phòng đều đau hết cả màng nhĩ.

“Cha, làm sao cha có thể đưa cho hắn?” Triệu Trân cũng nhìn Triệu Đại Trụ trách móc, văn tự bán mình đưa cho Khương Kỳ rồi, Khương Kỳ nhất định sẽ trả lại cho Tô Ngữ, nói không chừng bây giờ đã đốt đi rồi, cô lấy cái gì mà đối phó với Tô Ngữ đây?

Triệu Đại Trụ ấp úng nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, nghĩ tới Khương Kỳ còn có thể.......”

Nói lời cuối cùng, Triệu Đại Trụ không nói tiếp nữa, không chỉ có mỗi ông nghĩ vậy, mà những người ở trong phòng này ai cũng không nghĩ tới, Khương Kỳ còn có một ngày sẽ trở mình.

Cứ tưởng hắn bị đuổi xuống chân núi, có ba gian nhà tranh, hai mẫu đất hoang, đi săn cũng có thể đảm bảo sẽ không chết đói, ai mà ngờ lại trở mình nhanh như vậy.

một lúc lâu sau, không có ai trong phòng lên tiếng cả, cuối cùng cũng là bà Điền lên tiếng: “Tiểu Trân à, Khương Kỳ đã nói những gì với con vậy?”

Triệu Trân suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Anh ta nói, đến cuối cùng là ai nuôi ai?, Để con quay về hỏi mọi người.”.

Ngay khi giọng nói của Triệu Trân vừa nói xong, sắc mặt của Triệu Đại Trụ và những người khác trở nên vô cùng khó coi, không nghĩ tới Khương Kỳ lại trở nên không nói tình cảm đến mức như vậy, vậy mà để tiểu Trân quay về hỏi câu này.

Bà Điền nhìn ánh mắt nghi hoặc của Triệu Trân, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.

Làm sao bà có thể nói với con gái mình rằng gia đình họ có tất cả những thứ này đều là vì họ đã lấy tiền của Khương Kỳ được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Số ký tự: 0