Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cữu Cữu Đến Nhà...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
“Nương, con đi một mình được rồi, trong nhà còn nhiều việc phải lo, hơn nữa mọi người cũng không biết thảo dược, hái nhầm thì uổng công, nếu cả nhà mình đều đi lên núi, trong thôn chắc chắn sẽ có người nghi ngờ, nếu mọi người đều biết trên núi có thảo dược, chúng ta sẽ không kiếm được tiền.”
Văn Khê còn định tự do ra vào không gian trên núi sau, nhiều người cùng đi thật sự không tiện.
Mọi người nghe vậy cũng thấy có lý.
Vì thế bèn giao hết việc hái thảo dược cho Văn Khê lo liệu.
Chuyện Văn Khang mua một miếng thịt lớn nhanh chóng lan ra khắp cả thôn.
Lâm Cường ngồi trên chiếu nhà mình, nghe thê tử của ông ta, Liễu thị càu nhàu.
“Người trong thôn đều nói Văn gia mới mua một miếng thịt ba chỉ lớn, còn có mấy cân gạo nữa, mấy hôm trước ông nói kiếm được mối làm ăn lớn, có thể kiếm vài lượng bạc cơ mà, vậy mối làm ăn đâu? Bạc đâu? Lão nương theo ông bao nhiêu năm, mà chưa bao giờ được ăn mấy miếng thịt!” Liễu thị càng mắng càng lớn tiếng.
Lâm Cường tức giận lườm Liễu thị, thấy thế bà ta mới chịu câm miệng.
“Nữ nhân như bà thì biết cái gì!”
Nói rồi phủi đồ, đi ra ngoài.
Lâm Huệ đang bận rộn trong bếp, sau khi làm sạch ruột lợn, bèn làm theo lời khuê nữ, dùng ớt trong sân làm món ruột già xào ớt.
Lúc đầu bà nhất quyết không chịu hái ớt trong sân, thôn của họ nằm ở vùng biên cương, đất đai cằn cỗi, trồng rau rất khó mọc, năm nay chỉ thu được chưa đầy mười quả ớt, ớt này ở trên trấn bán rất đắt.
Nghĩ đến việc dùng ớt quý giá để xào món đồ hôi hám này, bà đau lòng lắm.
Nhưng không chịu nổi sự năn nỉ của khuê nữ, bà cắt một quả ớt, rồi làm theo lời Văn Khê cho thêm gia vị, không ngờ lại làm ra món ăn ngon như vậy, không những không hôi mà còn có mùi thơm đặc biệt.
Bà lại cắt một miếng thịt ba chỉ, làm món thịt kho tàu.
Phải nói rằng, tay nghề của Lâm Huệ thật sự rất tốt, Văn Đào đứng cạnh bếp nhìn món ăn trong nồi mà chảy nước miếng không thôi.
Món ăn chín hết, Lâm Huệ vội vàng mang một bát sang nhà Lý đại nương cách vách, tiện thể trả lại gạo đã mượn trước đó.
“Ôi trời, tức phụ của Văn gia này, món này quý quá, nhiều thịt thế, ai ui ui...”
“Đại nương, lần trước phải cảm ơn người.”
“Đừng khách sáo, sau này có gì khó khăn, cứ nói với đại nương.” Lý đại nương ôm bát thịt, vui vẻ về nhà.
Món ăn đã bày hết, cả nhà quây quần bên bàn, nhìn món ăn còn phong phú hơn cả ngày Tết, ai cũng nuốt nước miếng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khê còn định tự do ra vào không gian trên núi sau, nhiều người cùng đi thật sự không tiện.
Mọi người nghe vậy cũng thấy có lý.
Vì thế bèn giao hết việc hái thảo dược cho Văn Khê lo liệu.
Chuyện Văn Khang mua một miếng thịt lớn nhanh chóng lan ra khắp cả thôn.
Lâm Cường ngồi trên chiếu nhà mình, nghe thê tử của ông ta, Liễu thị càu nhàu.
“Người trong thôn đều nói Văn gia mới mua một miếng thịt ba chỉ lớn, còn có mấy cân gạo nữa, mấy hôm trước ông nói kiếm được mối làm ăn lớn, có thể kiếm vài lượng bạc cơ mà, vậy mối làm ăn đâu? Bạc đâu? Lão nương theo ông bao nhiêu năm, mà chưa bao giờ được ăn mấy miếng thịt!” Liễu thị càng mắng càng lớn tiếng.
Lâm Cường tức giận lườm Liễu thị, thấy thế bà ta mới chịu câm miệng.
“Nữ nhân như bà thì biết cái gì!”
Nói rồi phủi đồ, đi ra ngoài.
Lâm Huệ đang bận rộn trong bếp, sau khi làm sạch ruột lợn, bèn làm theo lời khuê nữ, dùng ớt trong sân làm món ruột già xào ớt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đầu bà nhất quyết không chịu hái ớt trong sân, thôn của họ nằm ở vùng biên cương, đất đai cằn cỗi, trồng rau rất khó mọc, năm nay chỉ thu được chưa đầy mười quả ớt, ớt này ở trên trấn bán rất đắt.
Nghĩ đến việc dùng ớt quý giá để xào món đồ hôi hám này, bà đau lòng lắm.
Nhưng không chịu nổi sự năn nỉ của khuê nữ, bà cắt một quả ớt, rồi làm theo lời Văn Khê cho thêm gia vị, không ngờ lại làm ra món ăn ngon như vậy, không những không hôi mà còn có mùi thơm đặc biệt.
Bà lại cắt một miếng thịt ba chỉ, làm món thịt kho tàu.
Phải nói rằng, tay nghề của Lâm Huệ thật sự rất tốt, Văn Đào đứng cạnh bếp nhìn món ăn trong nồi mà chảy nước miếng không thôi.
Món ăn chín hết, Lâm Huệ vội vàng mang một bát sang nhà Lý đại nương cách vách, tiện thể trả lại gạo đã mượn trước đó.
“Ôi trời, tức phụ của Văn gia này, món này quý quá, nhiều thịt thế, ai ui ui...”
“Đại nương, lần trước phải cảm ơn người.”
“Đừng khách sáo, sau này có gì khó khăn, cứ nói với đại nương.” Lý đại nương ôm bát thịt, vui vẻ về nhà.
Món ăn đã bày hết, cả nhà quây quần bên bàn, nhìn món ăn còn phong phú hơn cả ngày Tết, ai cũng nuốt nước miếng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro