Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Cữu Cữu Đến Nhà...

Y Quân

2024-11-08 02:36:43

Đến khi Văn lão gia tử run rẩy gắp một miếng thịt, mọi người mới bắt đầu cầm đũa.

Thơm quá, thật sự thơm quá.

“Khê Nhi, món ruột lợn này con học được ở đâu vậy?” Văn Khang gắp một đũa ruột lợn mà không dừng lại được, không ngờ thứ mà ngày thường vứt vào đống rác cũng không ai nhặt lại ngon đến thế.

“Lần trước lên trấn, con tình cờ nghe ông chủ quán nói.” Văn Khê cắn một miếng bánh bột ngô, lúng búng nói.

Văn gia không mấy bận tâm về câu trả lời này, ai cũng bị món ăn trên bàn hấp dẫn.

Văn Khê lâu rồi không được ăn thịt, vốn đã thèm lắm rồi, cộng thêm tay nghề của mẫu thân, thật sự khiến người ta không thể dừng lại.

Ông cụ nhìn cháu gái, nói: “Khê Nhi, thời gian tới việc hái thuốc nhờ con rồi, con ăn nhiều vào.”

Văn Khê cười gật đầu, ông cụ thật sự thương nàng.

Lưu thị gắp cho nàng và Văn Đào mỗi người một miếng thịt kho tàu.

Theo Văn Khê, gia đình này không giống như xã hội phong kiến cổ đại, nam tôn nữ ti, ngược lại giống như một gia đình hạnh phúc thời hiện đại.

Thật may mắn, để nàng có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của gia đình ở thế giới khác.

Cắn vài miếng bánh bột ngô, che đi đôi mắt đỏ hoe.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn uống no nê, Văn Đào nằm trên chiếu vỗ vỗ cái bụng tròn, nói với Văn Khê: “Tỷ tỷ, thịt ngon quá, sau này ngày nào Đào Nhi cũng muốn ăn thịt.”

Văn Khê xoa đầu cậu bé: “Tỷ tỷ sẽ để đệ được ăn thịt mỗi ngày.”

Lúc này, bên ngoài vọng lại tiếng của Lâm Huệ: “Ca, sao ca lại đến đây?”

Là Lâm Cường.

Văn Khê biết ngay, chuyện họ mua thịt nhất định là Lâm Cường biết rồi, theo ký ức trước đây, người này chắc chắn sẽ mặt dày đến xin xỏ.

Trước đây nàng không quản được, bây giờ, ông ta đừng hòng lấy đi bất cứ thứ gì từ nhà họ.

“Hừ, nhà các ngươi phát đạt rồi à, nghe nói mua nhiều thịt thế, sao nào, không định hiếu kính ca ngươi sao?” Lâm Cường tựa vào khung cửa, không ngừng dòm ngó vào trong nhà.

“Ca, thịt đó là do Văn Khang mua, huynh cũng biết rồi đấy, ta lấy đâu ra tiền mà mua?”

“Văn Khang mua thì sao? Ta cũng là đại cữu ca của hắn, hơn nữa, chuyện của Trương viên ngoại, các ngươi làm mất mặt ta, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu! Mau đem thịt ra đây!” Nói xong đẩy Lâm Huệ ra rồi vào nhà.

Văn Khê biết Văn Khang và tổ phụ tổ mẫu chưa về, bèn dẫn Văn Đào ra sân, thì thầm vài câu vào tai Văn Đào, rồi nghe thấy Văn Đào bắt đầu khóc lớn trong sân.

Tiếng khóc khiến hàng xóm dần kéo đến.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn

Số ký tự: 0