Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cữu Cữu Đến Nhà...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Văn Khang nhìn thấy mắt đỏ hoe vì khóccủa khuê nữ, cơn giận càng bùng lên, quay sang Lâm Cường nói: “Lâm Cường, khi ta cưới Lâm Huệ, ngươi đã đòi gấp đôi sính lễ, nói rằng từ nay về sau Huệ Nhi là người nhà của bọn ta, không còn liên quan đến ngươi nữa, mấy năm nay ngươi đến nhà ta ăn uống, lấy không ít đồ, ta không muốn tính toán, nhưng từ nay về sau, tốt nhất ngươi đừng đến nhà bọn ta nữa.”
Lâm Cường nghe vậy, ý là muốn vứt bỏ mình sao! Sao có thể vậy được? Mấy năm nay ông ta nhận được không ít lợi ích từ Văn gia.
Nếu giờ mà cắt đứt quan hệ thì sau này ông ta biết đến nhà ai đòi tiền đây?
Nghĩ vậy, ông ta ngẩng đầu, bắt đầu giở trò.
"Sao nào, Lâm Huệ là muội muội của lão tử, các ngươi muốn nó cắt đứt quan hệ với lão tử sao? Lão tử nuôi nó lớn, ngươi chỉ cho một tí tiền sính lễ là muốn mua đứt muội muội của lão tử à? Văn gia các ngươi biết tính toán thật đấy!"
Văn Khang nhìn thê tử đang lặng lẽ rơi nước mắt của mình, tức giận nghiến răng.
Văn Khê thấy cha bị người cữu cữu chó này bắt nạt, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu sau này nhà giàu lên, không chừng ông ta sẽ bám riết không buông tha cho bọn họ.
Nhớ lại chuyện nghe được tin tức ở trên trấn hôm nay, nàng có kế hoạch.
Nàng nhìn Lâm Cường nói: “Cha, lúc con lên trấn, có nghe người ta nói gia đình viên ngoại mà cữu cữu giới thiệu lần trước đã có mấy gã sai vặt mới chết, nói rằng con của viên ngoại bị điên, thường xuyên đánh đập gã sai vặt, may mà không bán Đào Nhi đi, nếu không...” Nói xong nàng lại rơi nước mắt.
Văn Khang nhớ lại chuyện có người nói nhi tử của viên ngoại bị bệnh gì đó, lúc đó chợ quá ồn ào, ông lại đang vội bán củi nên không nghe rõ, bây giờ ngẫm lại, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự bán nhi tử mình đi, chắc chắn thằng bé sẽ không sống nổi.
Nghĩ thế, ông nhìn Lâm Cường với ánh mắt đầy sát khí.
“Ta cũng nghe nói hình như là bị điên, phát bệnh như chó dại.”
“Có khi nào là bệnh chó dại không?”
...
Người trong thôn bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Lâm Cường lại ác độc đến mức đó, muốn bán con người ta vào ổ sói.”
“Văn Đào còn nhỏ thế này, chắc vào đó không đến mấy ngày đã bị đánh chết rồi.”
“Văn gia đối xử với Lâm Cường không tệ, đúng là đồ lòng lang dạ sói.”
...
Lâm Huệ rất bất ngờ trước việc ca ca định bán nhi tử mình vào ổ sói, nhiều năm qua, tuy bà ghét người ca ca khốn nạn này, nhưng dù sao cũng là ruột thịt với nhau, họ là huynh muội ruột.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Cường nghe vậy, ý là muốn vứt bỏ mình sao! Sao có thể vậy được? Mấy năm nay ông ta nhận được không ít lợi ích từ Văn gia.
Nếu giờ mà cắt đứt quan hệ thì sau này ông ta biết đến nhà ai đòi tiền đây?
Nghĩ vậy, ông ta ngẩng đầu, bắt đầu giở trò.
"Sao nào, Lâm Huệ là muội muội của lão tử, các ngươi muốn nó cắt đứt quan hệ với lão tử sao? Lão tử nuôi nó lớn, ngươi chỉ cho một tí tiền sính lễ là muốn mua đứt muội muội của lão tử à? Văn gia các ngươi biết tính toán thật đấy!"
Văn Khang nhìn thê tử đang lặng lẽ rơi nước mắt của mình, tức giận nghiến răng.
Văn Khê thấy cha bị người cữu cữu chó này bắt nạt, ánh mắt lạnh lùng.
Nếu sau này nhà giàu lên, không chừng ông ta sẽ bám riết không buông tha cho bọn họ.
Nhớ lại chuyện nghe được tin tức ở trên trấn hôm nay, nàng có kế hoạch.
Nàng nhìn Lâm Cường nói: “Cha, lúc con lên trấn, có nghe người ta nói gia đình viên ngoại mà cữu cữu giới thiệu lần trước đã có mấy gã sai vặt mới chết, nói rằng con của viên ngoại bị điên, thường xuyên đánh đập gã sai vặt, may mà không bán Đào Nhi đi, nếu không...” Nói xong nàng lại rơi nước mắt.
Văn Khang nhớ lại chuyện có người nói nhi tử của viên ngoại bị bệnh gì đó, lúc đó chợ quá ồn ào, ông lại đang vội bán củi nên không nghe rõ, bây giờ ngẫm lại, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự bán nhi tử mình đi, chắc chắn thằng bé sẽ không sống nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ thế, ông nhìn Lâm Cường với ánh mắt đầy sát khí.
“Ta cũng nghe nói hình như là bị điên, phát bệnh như chó dại.”
“Có khi nào là bệnh chó dại không?”
...
Người trong thôn bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Không ngờ Lâm Cường lại ác độc đến mức đó, muốn bán con người ta vào ổ sói.”
“Văn Đào còn nhỏ thế này, chắc vào đó không đến mấy ngày đã bị đánh chết rồi.”
“Văn gia đối xử với Lâm Cường không tệ, đúng là đồ lòng lang dạ sói.”
...
Lâm Huệ rất bất ngờ trước việc ca ca định bán nhi tử mình vào ổ sói, nhiều năm qua, tuy bà ghét người ca ca khốn nạn này, nhưng dù sao cũng là ruột thịt với nhau, họ là huynh muội ruột.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro