Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cữu Cữu Đến Nhà...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Chính vì phần tình cảm đó, cho nên bà mới nhẫn nhịn mỗi khi Lâm Cường đến chỗ bà đòi tiền.
Nhưng bây giờ, ca ca không chỉ hại phụ mẫu tán gia bại sản, mà còn muốn uống máu nhà bà.
Không đợi Văn Khang lên tiếng, bà đã bước lên, giọng run run nói: “Năm đó huynh đã bán ta cho Văn gia, cho nên ta không còn quan hệ gì với huynh nữa, từ nay về sau, huynh đừng đến nhà ta nữa, ta sẽ không cho huynh bất cứ thứ gì đâu.”
Lâm Cường không người ngờ muội muội yếu đuối kia lại dám nói những lời quyết liệt với mình như vậy, ông ta tức giận giơ tay định đánh bà.
Văn Khang lấy cây gậy gần đó, đánh ông ta túi bụi, cho đến khi đuổi được ông ta ra ngoài sân.
“Văn Khang, ngươi điên rồi! Ta... Ta muốn báo quan!” Lâm Cường bị đánh đến mặt mũi đầy máu, đứng ngoài sân hét lớn.
Văn Khê chen qua đám đông, nói lớn: “Ông cứ báo quan đi! Vốn là ông muốn ra tay đánh người trước mà, cha ta chỉ đang tự vệ chính đáng thôi, nhiều bà con ở đây đều thấy hết, ai cũng làm chứng!”
“Ngươi... Ngươi là cái đồ mất dạy, lão tử đánh chết ngươi!” Lâm Cường lại định giơ tay lên đánh người.
Văn Khang giơ gậy lao tới, Lâm Cường sợ hãi bỏ chạy, ngay cả chiếc giày rách cũng làm rơi mất.
Hàng xóm xung quanh cười ầm lên.
Hả hê gớm.
Văn Khê nhìn phụ mẫu thường ngày ít nói, nhưng hôm nay lại dám làm ra hành động như vậy, khó chịu trong lòng cũng tiêu tan, từ nay nhà họ sẽ không còn sợ ai bắt nạt nữa.
Tối đó, hai lão phu thê Văn gia về nhà, nghe chuyện vừa xảy ra, lòng cũng rất thoải mái.
Mấy năm nay, họ biết Lâm Cường lấy không ít đồ trong nhà, nhưng vì tiền trong nhà đều do nhi tử kiếm được, nhi tử còn chưa nói gì, họ cũng không tiện phàn nàn ra mặt, cũng không thể nói gì con dâu.
Bây giờ con dâu tự quyết định cắt đứt quan hệ với thứ keo dán da chó kia, họ cảm thấy rất vui.
Văn Khê ra sân, thấy Lâm Huệ đang giặt đồ, đôi mắt đỏ hoe.
Nàng biết tâm trạng của mẫu thân không được tốt.
“Nương, người buồn vì chuyện của cữu cữu...”
Chưa kịp nói hết, Lâm Huệ đã lắc đầu, nhìn nữ nhi đầy áy náy: “Khê Nhi, nương chỉ cảm thấy hối hận, sao hôm nay mới nhận ra cữu cữu con là người như vậy, mấy năm nay ông ta lấy không ít đồ trong nhà, nương đều nhẫn nhịn, nếu tiết kiệm số đó... Thì chắc nhà chúng ta đã tốt hơn một chút rồi.”
Nói chưa hết câu, nước mắt lại rơi tiếp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng bây giờ, ca ca không chỉ hại phụ mẫu tán gia bại sản, mà còn muốn uống máu nhà bà.
Không đợi Văn Khang lên tiếng, bà đã bước lên, giọng run run nói: “Năm đó huynh đã bán ta cho Văn gia, cho nên ta không còn quan hệ gì với huynh nữa, từ nay về sau, huynh đừng đến nhà ta nữa, ta sẽ không cho huynh bất cứ thứ gì đâu.”
Lâm Cường không người ngờ muội muội yếu đuối kia lại dám nói những lời quyết liệt với mình như vậy, ông ta tức giận giơ tay định đánh bà.
Văn Khang lấy cây gậy gần đó, đánh ông ta túi bụi, cho đến khi đuổi được ông ta ra ngoài sân.
“Văn Khang, ngươi điên rồi! Ta... Ta muốn báo quan!” Lâm Cường bị đánh đến mặt mũi đầy máu, đứng ngoài sân hét lớn.
Văn Khê chen qua đám đông, nói lớn: “Ông cứ báo quan đi! Vốn là ông muốn ra tay đánh người trước mà, cha ta chỉ đang tự vệ chính đáng thôi, nhiều bà con ở đây đều thấy hết, ai cũng làm chứng!”
“Ngươi... Ngươi là cái đồ mất dạy, lão tử đánh chết ngươi!” Lâm Cường lại định giơ tay lên đánh người.
Văn Khang giơ gậy lao tới, Lâm Cường sợ hãi bỏ chạy, ngay cả chiếc giày rách cũng làm rơi mất.
Hàng xóm xung quanh cười ầm lên.
Hả hê gớm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Khê nhìn phụ mẫu thường ngày ít nói, nhưng hôm nay lại dám làm ra hành động như vậy, khó chịu trong lòng cũng tiêu tan, từ nay nhà họ sẽ không còn sợ ai bắt nạt nữa.
Tối đó, hai lão phu thê Văn gia về nhà, nghe chuyện vừa xảy ra, lòng cũng rất thoải mái.
Mấy năm nay, họ biết Lâm Cường lấy không ít đồ trong nhà, nhưng vì tiền trong nhà đều do nhi tử kiếm được, nhi tử còn chưa nói gì, họ cũng không tiện phàn nàn ra mặt, cũng không thể nói gì con dâu.
Bây giờ con dâu tự quyết định cắt đứt quan hệ với thứ keo dán da chó kia, họ cảm thấy rất vui.
Văn Khê ra sân, thấy Lâm Huệ đang giặt đồ, đôi mắt đỏ hoe.
Nàng biết tâm trạng của mẫu thân không được tốt.
“Nương, người buồn vì chuyện của cữu cữu...”
Chưa kịp nói hết, Lâm Huệ đã lắc đầu, nhìn nữ nhi đầy áy náy: “Khê Nhi, nương chỉ cảm thấy hối hận, sao hôm nay mới nhận ra cữu cữu con là người như vậy, mấy năm nay ông ta lấy không ít đồ trong nhà, nương đều nhẫn nhịn, nếu tiết kiệm số đó... Thì chắc nhà chúng ta đã tốt hơn một chút rồi.”
Nói chưa hết câu, nước mắt lại rơi tiếp.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro