Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cứu Người (Thượ...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
“Nương, nương đừng khóc nữa, sau này nhà mình sẽ ngày càng tốt hơn mà.”
“Ừ! Nương nghe lời Khê Nhi!” Lâm Huệ lau khô nước mắt, trên mặt nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê lại đến sau núi.
Lần này nàng đi thẳng vào rừng, quả nhiên tìm thấy rất nhiều dược liệu trong đó, chỉ riêng cây kim ngân đã hái được hơn ba mươi cây, nàng cho hết vào không gian, chỗ đó có thể bảo quản tốt, rồi nhìn vào sâu trong rừng.
Không biết trong đó có dược liệu tốt hơn không?
Nàng tiến vào không gian đi đến ruộng trồng thuốc, ngạc nhiên và vui mừng phát hiện dược liệu trồng trong ruộng trồng thuốc phát triển rất tốt, nhất là hà thủ ô, giờ nhìn lại đã sáu mươi năm tuổi rồi.
Không biết sẽ kiếm được bao nhiêu bạc từ việc bán dược liệu như vậy đây.
Lại dạo một vòng trong phòng thí nghiệm, phát hiện ra thuốc kích nôn lấy đi ở nơi đó đã được tự động bổ sung thêm.
Như vậy có nghĩa là nàng có được nguồn cung thuốc vô tận sao?
Nhận thức được điều này khiến nàng vui mừng không thôi.
Văn Khê tưới thêm chút nước cho ruộng trồng thuốc và vẩy nước linh tuyền trên cây kim ngân.
Sau đó mới ra khỏi không gian.
Nhìn sơ thời gian, còn rất lâu mới đến buổi trưa nên nàng quyết định đi sâu hơn về phía sau núi tìm tòi nghiên cứu.
Rừng cây phía sau núi quanh năm không ai lui tới, người già trong thôn nói bên trong có thú dữ từng cắn chết người.
Vì vậy đến nay người dân thôn Đại Ngưu không bao giờ vào rừng.
Cũng vì có không gian bảo vệ nên Văn Khê mới dám vào trong, nếu không chỉ với thân thể nhỏ bé của nàng hiện tại còn chưa đủ nhét kẽ răng của thú dữ.
Đúng như dự đoán, thảo dược trong rừng nhiều hơn hẳn, nhiều chủng loại hơn khu vực xung quanh.
Nàng cứ đi đi lại lại, cái sọt nhanh chóng đầy ắp.
Nhìn dược liệu đầy ắp trong sọt, đoán chừng có thể bán được không ít bạc.
Nàng hài lòng đang định quay về thì ngay lúc xoay người, nàng phát hiện một bụi cây rậm rạp cách đó không xa, dưới bụi cây là một bụi thực vật dài, quả màu đỏ phía trên tươi sáng và sống động đung đưa trong gió.
Chẳng lẽ đó là... nhân sâm!
Nàng chạy nhanh tới, ba bước gộp thành hai.
Sau khi xác nhận nhiều lần chắc chắn là nhân sâm, nàng vội vàng lấy một cái xẻng nhỏ trong không gian ra, cẩn thận chuyển nhân sâm ra khỏi đất mà không gãy một đoạn rễ nhân sâm nào, tuyệt!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ừ! Nương nghe lời Khê Nhi!” Lâm Huệ lau khô nước mắt, trên mặt nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê lại đến sau núi.
Lần này nàng đi thẳng vào rừng, quả nhiên tìm thấy rất nhiều dược liệu trong đó, chỉ riêng cây kim ngân đã hái được hơn ba mươi cây, nàng cho hết vào không gian, chỗ đó có thể bảo quản tốt, rồi nhìn vào sâu trong rừng.
Không biết trong đó có dược liệu tốt hơn không?
Nàng tiến vào không gian đi đến ruộng trồng thuốc, ngạc nhiên và vui mừng phát hiện dược liệu trồng trong ruộng trồng thuốc phát triển rất tốt, nhất là hà thủ ô, giờ nhìn lại đã sáu mươi năm tuổi rồi.
Không biết sẽ kiếm được bao nhiêu bạc từ việc bán dược liệu như vậy đây.
Lại dạo một vòng trong phòng thí nghiệm, phát hiện ra thuốc kích nôn lấy đi ở nơi đó đã được tự động bổ sung thêm.
Như vậy có nghĩa là nàng có được nguồn cung thuốc vô tận sao?
Nhận thức được điều này khiến nàng vui mừng không thôi.
Văn Khê tưới thêm chút nước cho ruộng trồng thuốc và vẩy nước linh tuyền trên cây kim ngân.
Sau đó mới ra khỏi không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn sơ thời gian, còn rất lâu mới đến buổi trưa nên nàng quyết định đi sâu hơn về phía sau núi tìm tòi nghiên cứu.
Rừng cây phía sau núi quanh năm không ai lui tới, người già trong thôn nói bên trong có thú dữ từng cắn chết người.
Vì vậy đến nay người dân thôn Đại Ngưu không bao giờ vào rừng.
Cũng vì có không gian bảo vệ nên Văn Khê mới dám vào trong, nếu không chỉ với thân thể nhỏ bé của nàng hiện tại còn chưa đủ nhét kẽ răng của thú dữ.
Đúng như dự đoán, thảo dược trong rừng nhiều hơn hẳn, nhiều chủng loại hơn khu vực xung quanh.
Nàng cứ đi đi lại lại, cái sọt nhanh chóng đầy ắp.
Nhìn dược liệu đầy ắp trong sọt, đoán chừng có thể bán được không ít bạc.
Nàng hài lòng đang định quay về thì ngay lúc xoay người, nàng phát hiện một bụi cây rậm rạp cách đó không xa, dưới bụi cây là một bụi thực vật dài, quả màu đỏ phía trên tươi sáng và sống động đung đưa trong gió.
Chẳng lẽ đó là... nhân sâm!
Nàng chạy nhanh tới, ba bước gộp thành hai.
Sau khi xác nhận nhiều lần chắc chắn là nhân sâm, nàng vội vàng lấy một cái xẻng nhỏ trong không gian ra, cẩn thận chuyển nhân sâm ra khỏi đất mà không gãy một đoạn rễ nhân sâm nào, tuyệt!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro