Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Cứu Người (Hạ)...
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Lúc Văn Khê về đến nhà, Văn Khang và đôi phu thê già đều đã trở về.
Gần đây có người trong thôn muốn xây nhà, Văn Khang có tay nghề xây nhà nên khoảng thời gian này ông đi làm công cho người trong thôn, kiếm được năm mươi văn một ngày, đôi phu thê già khai hoang một mẫu đất ở đầu thôn nhưng đất đai ở đây cằn cỗi, chỉ trồng được loại củ không cần chất lượng đất cao như khoai tây, ngay cả khi khoai tây cho được cả chục cân quanh năm, số ấy đã coi như là không tệ thì vẫn không đủ nuôi cả gia đình.
Buổi tối Lâm Huệ nấu một ít cháo, xào thêm một đĩa rau rừng, một đĩa thịt, tuy thịt không nhiều nhưng đối với Văn gia quanh năm không có thức ăn mặn mà nói thì cũng đã tương đối xa xỉ rồi.
Trong bữa tối, Văn Khê đề xuất ngày mai lại lên trấn để bán số thảo dược hái được hôm nay, nếu không để thảo dược lâu sẽ mất giá.
Nói thì nói như vậy nhưng nếu đặt thảo dược trong không gian, đừng nói là vài ngày, kể cả vài năm cũng sẽ vẫn tươi như vừa mới hái.
Nàng muốn lên trấn mua một ít hạt giống rau trồng, trồng trên đất nông nghiệp trong không gian để xem cây trồng trong không gian sẽ phát triển như thế nào.
"Khê Nhi, con lên trấn một mình được không?" Văn Khang do dự nói: "Con là một cô nương, lại còn nhỏ như vậy..."
"Con thấy nhà ông Trương đầu thôn có xe bò, hàng ngày đều chạy lên trấn đưa đón người trong thôn chúng ta, đi đi về về chỉ mất có 4 văn, ngày mai con sẽ ngồi xe bò của ông Trương!"
Văn Đại Niên thở dài nói: "Bây giờ trong nhà chúng ta, người duy nhất có thể lên trấn là Khê Nhi, cứ vậy đi!"
Văn Khang còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy cha mình đã lên tiếng, lời phản bác đến bên miệng cũng dừng lại.
Văn Khê vui vẻ uống hết bát cháo rồi hí hoáy với dược liệu của mình, ngoài dược liệu ra, nàng còn có việc cần thương lượng với chưởng quầy của Bách Thảo Đường.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nhân lúc cả nhà không để ý, nàng bèn thu dược liệu vào không gian, vẩy nước linh tuyền lên, thảo dược trong ruộng trồng thuốc đều phát triển rất tốt khiến nàng vui đến mức như nhìn thấy một đống bạc bay về phía mình.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê đưa một túi nước và một ít bánh bột ngô cho Mặc Ngự Diễn trên núi từ sớm, sau đó ngồi xe của ông Trương vào trong trấn.
Hôm nay đến sớm nên rất nhiều cửa tiệm trên trấn còn chưa mở cửa, nàng đi dạo một vòng trên đường, phát hiện không có nhiều nơi bán điểm tâm sáng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gần đây có người trong thôn muốn xây nhà, Văn Khang có tay nghề xây nhà nên khoảng thời gian này ông đi làm công cho người trong thôn, kiếm được năm mươi văn một ngày, đôi phu thê già khai hoang một mẫu đất ở đầu thôn nhưng đất đai ở đây cằn cỗi, chỉ trồng được loại củ không cần chất lượng đất cao như khoai tây, ngay cả khi khoai tây cho được cả chục cân quanh năm, số ấy đã coi như là không tệ thì vẫn không đủ nuôi cả gia đình.
Buổi tối Lâm Huệ nấu một ít cháo, xào thêm một đĩa rau rừng, một đĩa thịt, tuy thịt không nhiều nhưng đối với Văn gia quanh năm không có thức ăn mặn mà nói thì cũng đã tương đối xa xỉ rồi.
Trong bữa tối, Văn Khê đề xuất ngày mai lại lên trấn để bán số thảo dược hái được hôm nay, nếu không để thảo dược lâu sẽ mất giá.
Nói thì nói như vậy nhưng nếu đặt thảo dược trong không gian, đừng nói là vài ngày, kể cả vài năm cũng sẽ vẫn tươi như vừa mới hái.
Nàng muốn lên trấn mua một ít hạt giống rau trồng, trồng trên đất nông nghiệp trong không gian để xem cây trồng trong không gian sẽ phát triển như thế nào.
"Khê Nhi, con lên trấn một mình được không?" Văn Khang do dự nói: "Con là một cô nương, lại còn nhỏ như vậy..."
"Con thấy nhà ông Trương đầu thôn có xe bò, hàng ngày đều chạy lên trấn đưa đón người trong thôn chúng ta, đi đi về về chỉ mất có 4 văn, ngày mai con sẽ ngồi xe bò của ông Trương!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Đại Niên thở dài nói: "Bây giờ trong nhà chúng ta, người duy nhất có thể lên trấn là Khê Nhi, cứ vậy đi!"
Văn Khang còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy cha mình đã lên tiếng, lời phản bác đến bên miệng cũng dừng lại.
Văn Khê vui vẻ uống hết bát cháo rồi hí hoáy với dược liệu của mình, ngoài dược liệu ra, nàng còn có việc cần thương lượng với chưởng quầy của Bách Thảo Đường.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nhân lúc cả nhà không để ý, nàng bèn thu dược liệu vào không gian, vẩy nước linh tuyền lên, thảo dược trong ruộng trồng thuốc đều phát triển rất tốt khiến nàng vui đến mức như nhìn thấy một đống bạc bay về phía mình.
Sáng sớm hôm sau, Văn Khê đưa một túi nước và một ít bánh bột ngô cho Mặc Ngự Diễn trên núi từ sớm, sau đó ngồi xe của ông Trương vào trong trấn.
Hôm nay đến sớm nên rất nhiều cửa tiệm trên trấn còn chưa mở cửa, nàng đi dạo một vòng trên đường, phát hiện không có nhiều nơi bán điểm tâm sáng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro