Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Giải Độc (Hạ) 1
Y Quân
2024-11-08 02:36:43
Văn Khê vội vàng đỡ Lý quản gia dậy, cười nói: "Ngài nói quá lời rồi, ta họ Văn, thường xuyên đưa dược liệu đến Bách Thảo Đường, ngài có thể tới Bách Thảo Đường tìm ta."
Hiện tại nàng không muốn để người trong nhà kể cả trong thôn biết chuyện mình biết y thuật, dù sao đây cũng không phải thứ có thể học được một sớm một chiều, chuyện nàng biết nhận diện dược liệu đã phải tìm đủ loại lý do, cha nương mới bỏ qua sự nghi ngờ, nếu để họ biết nàng còn biết y thuật, hay "thuật châm cứu" đã thất truyền thì chẳng phải sẽ dọa chết họ sao?
Làm sao một cô thôn nữ lại biết y thuật cao đến vậy?
"Thật sự giải độc rồi!"
"Không thể tin được! Tuổi còn trẻ như vậy! Quả nhiên, không thể đánh giá bề ngoài."
"Người này gần như sắp ngừng thở, kết quả là ghim mấy cái kim là khỏi rồi?"
"Là thần y nha!"
Thấy Văn Khê thực sự giải được độc mà ngay cả Vương chưởng quầy cũng bó tay, ánh mắt những người vây xem đều sáng lên.
Thần y lợi hại như vậy, nếu có thể tự xem bệnh thì chẳng phải là thuốc chữa khỏi bệnh sao?
Không, là kim chữa khỏi bênh!
Những người nghi ngờ nàng khi nãy, hiện tại đều coi nàng là thần y, châm bạc trên tay nàng dường như không còn đáng sợ nữa.
"Cô nương, không biết thuốc này bán thế nào?" Lý quản gia hỏi.
"Cái này là ta tự làm, không biết giá bao nhiêu là hợp lý, coi như quen biết nhau là duyên phận nên ta cho ngươi!"
Nàng không biết loại thuốc này bán với giá bao nhiêu ở triều đại này, cao hay thấp sẽ hợp lý, hôm nay nàng vốn định hỏi giá loại thuốc này, nếu giá cả hợp lý, nàng có thể cung cấp lâu dài và hợp tác với Bách Thảo Đường.
Không ngờ y quán ở đây đều lấy thuốc thang làm chủ, chỉ có quan chức lớn trong kinh thành mới thỉnh thoảng hưởng dụng loại thuốc này, giá cả cao ngất ngưởng.
Căn bản không phải là thứ mà dân chúng bình thường có thể mua được.
Hai tay Lý quản gia run rẩy, nói: "Đại ân của Văn cô nương, chờ khi lão gia và phu nhân trở về nhất định sẽ tặng quà đáp lễ."
Nói xong thì sai gã sai vặt cõng công tử nhà mình về phủ, lại cúi người lạy Văn Khê.
Vương chưởng quầy không xen lời, lập tức mời Văn Khê vào phòng trong.
Lần nữa đối mặt với Văn Khê, ông ấy không dám bày ra dáng vẻ chưởng quầy của y quán, mà chỉ cười híp mắt nhìn nàng.
Văn Khê bị ông ấy nhìn chăm chú mà sợ, xoa xoa da gà đang nổi trên người, nói: "Chưởng quầy, ông nhìn ta như vậy làm gì?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại nàng không muốn để người trong nhà kể cả trong thôn biết chuyện mình biết y thuật, dù sao đây cũng không phải thứ có thể học được một sớm một chiều, chuyện nàng biết nhận diện dược liệu đã phải tìm đủ loại lý do, cha nương mới bỏ qua sự nghi ngờ, nếu để họ biết nàng còn biết y thuật, hay "thuật châm cứu" đã thất truyền thì chẳng phải sẽ dọa chết họ sao?
Làm sao một cô thôn nữ lại biết y thuật cao đến vậy?
"Thật sự giải độc rồi!"
"Không thể tin được! Tuổi còn trẻ như vậy! Quả nhiên, không thể đánh giá bề ngoài."
"Người này gần như sắp ngừng thở, kết quả là ghim mấy cái kim là khỏi rồi?"
"Là thần y nha!"
Thấy Văn Khê thực sự giải được độc mà ngay cả Vương chưởng quầy cũng bó tay, ánh mắt những người vây xem đều sáng lên.
Thần y lợi hại như vậy, nếu có thể tự xem bệnh thì chẳng phải là thuốc chữa khỏi bệnh sao?
Không, là kim chữa khỏi bênh!
Những người nghi ngờ nàng khi nãy, hiện tại đều coi nàng là thần y, châm bạc trên tay nàng dường như không còn đáng sợ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nương, không biết thuốc này bán thế nào?" Lý quản gia hỏi.
"Cái này là ta tự làm, không biết giá bao nhiêu là hợp lý, coi như quen biết nhau là duyên phận nên ta cho ngươi!"
Nàng không biết loại thuốc này bán với giá bao nhiêu ở triều đại này, cao hay thấp sẽ hợp lý, hôm nay nàng vốn định hỏi giá loại thuốc này, nếu giá cả hợp lý, nàng có thể cung cấp lâu dài và hợp tác với Bách Thảo Đường.
Không ngờ y quán ở đây đều lấy thuốc thang làm chủ, chỉ có quan chức lớn trong kinh thành mới thỉnh thoảng hưởng dụng loại thuốc này, giá cả cao ngất ngưởng.
Căn bản không phải là thứ mà dân chúng bình thường có thể mua được.
Hai tay Lý quản gia run rẩy, nói: "Đại ân của Văn cô nương, chờ khi lão gia và phu nhân trở về nhất định sẽ tặng quà đáp lễ."
Nói xong thì sai gã sai vặt cõng công tử nhà mình về phủ, lại cúi người lạy Văn Khê.
Vương chưởng quầy không xen lời, lập tức mời Văn Khê vào phòng trong.
Lần nữa đối mặt với Văn Khê, ông ấy không dám bày ra dáng vẻ chưởng quầy của y quán, mà chỉ cười híp mắt nhìn nàng.
Văn Khê bị ông ấy nhìn chăm chú mà sợ, xoa xoa da gà đang nổi trên người, nói: "Chưởng quầy, ông nhìn ta như vậy làm gì?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro